Tính ngang ngược của ba Dung nổi lên, ông bắt đầu lớn tiếng:
“Chẳng lẽ A Nghị đến Lăng thị là nhất định sẽ có tiền đồ hả? Đó là một công ty lớn, nhân tài có rất nhiều,A Nghị mà đi nói1không chừng mới phải chịu uất ức đấy!’’
Ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng ông tính toán nhanh lắm,nếu như A Nghị đi rồi, ai tới cửa hàng bánh ngọt giúp ông một tay đây?
Hiện tai muốn tìm một nhân8viên giống như A Nghị là không có khả năng,kể từ khi nó tới của hàng của mình,làm mình bớt được không ít chuyện,không chỉ xử lý được chuyện của cửa hàng bánh ngọt mà còn xử lý rất ngay ngắn gọn2gàng,buôn bán cũng ngày càng thịnh vượng,qua đề nghị của nó, cửa hàng bánh ngọt mới có thêm được nhiều loại bánh,như vậy càng kiếm được nhiều tiền.
Quan trọng hơn là,đến bây giờ A Nghị cũng không để ý chuyện tiền lương4bao nhiêu,hiện tai ông chỉ phải trả tiền lương một người nhưng lại làm bằng mười người đấy!
Một kẻ dở hơi như vậy , ông làm sao có thể bỏ qua đây?
Lời nói của ba Dung khiến Dung Thi Tinh nhíu mày, cô ta bất mãn nói:
“Ba, ba làm sao có thể nói như vậy,thật ra ba sợ A Nghị đi rồi, không tìm được người nào giống anh ấy sẽ chịu thiệt với mình đi!’’
Bị nói trúng tim đen, ba Dung đỏ mặt tới tận mang tai,ông vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
“Tình Tình,con nói ba là người vô đạo đức như vậy sao, chẳng lẽ ba nói không đúng sao,nếu như vậy, mọi người cũng phát biểu ý kiến đi, hoặc là bỏ phiếu quyết định, Âm Âm....”
Nói xong, ông đưa mắt nhìn sang Dung Thi Âm đang yên lặng ăn cơm: “Con nói xem,con cảm thấy A Nghị nên đến Đài Bắc làm việc sao?’’
Lăng Thiếu Nghị không nói một lời, nhìn sang Dung Thi Âm, giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Dung Thi Âm không khó cảm thấy có hai ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu mình,cô theo bản năng ngẩng đầu,lại thấy cặp mắt thâm thúy giống như đầm lầy của anh,lại vộ vã cúi đầu.
“Âm Âm, em có ý kiến gì?’’
Lăng Thiếu Nghị ngoài dự đoán lại hỏi cô,âm thanh trầm thấp tình tứ như rượu ngon làm người ta say.
“Em...Em cũng không biết...’’Giọng nói Dung Thi Âm tinh tế, nho nhỏ giống như tiếng muỗi kêu.
Ba Dung nghe thấy vậy, trên mặt nở nụ cười hả hê:
“A, các người nghe thấy chưa? Âm Âm nói không biết,không biết chính là phản đối,cho nên, A Nghị vẫn cứ như cũ đi,không cần có bất kỳ thay đổi gì!’’
“Ba, người quá ích kỷ rồi!’’
Gương mặt Dung Thi Tinh bất mãn,nhất là thấy thái độ dịu dàng nhỏ nhẹ trong lời nói của Lăng Thiếu Nghị đối với Dung Thi Âm,cô ta cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“A Nghị, chẳng lẽ anh thật sự không tò mò cái công ty Thode đó sao? Quyết định là ở anh, dù sao hai,ba ngày nữa sẽ đấu thầu rồi!’’
Lời nói của Dung Thi Tinh làm Lăng Thiếu Nghị suy tư,anh để đũa xuống, lạnh nhạt nói một câu:
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm, ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn!’’
“Được rồi, hy vọng anh sẽ suy nghĩ kỹ càng!’’Dung Thi Tinh cố làm ra vẻ thoải mái, nhún vai nói.
Lúc này, Dung Thi Âm ăn không nổi nữa,như nghẹn ở cổ họng cô,sau khi để đũa xuống, cô nhẹ giọng nói với mọi người:
“Con ăn no rồi, mọi người ăn từ từ !’’
Nói xong, cô liền đứng dậy, đi vào phòng.
“Ai,Âm Âm....Đứa nhỏ này, mấy ngày nay làm sao vậy, ăn được ít thế!’’
Mẹ Dung đau lòng nhìn bóng lưng Dung Thi Âm thì thầm.
Động tác của Lăng Thiếu Nghị cũng dừng lại,anh đưa mắt nhìn bóng lưng cô đơn của cô,trong mắt mang theo một tia suy tư.
Đêm đã khuya,gió lạnh hiu hiu thổi, không khó nhận ra thời tiết đã vào cuối thu,Dung Thi Âm ngồi trên bệ cửa sổ,nhìn gió thu làm lay động lá cây,trong mắt không che giấu vẻ bi thương....
Cô không biết mình làm sao vậy? Khi cô nghe thấy chị gái yêu cầu A Nghị Đi Lăng thị làm việc,trong lòng cô liền đau đớn không dứt,thu, mùa thu qua đi chính là một mùa khác, không phải sao?
Giống như là đỏ rơi vào lúc trời lạnh,làm cô nhớ đến một lời ca....
Mỗi lần tịch mịch trong nhà một giác
Nặng đầu lại nhìn anh đang thưởng thức một tác phẩm hay
Lời cuối sách trung viết Thu Tâm là lo
Này thiên tiểu thuyết phòng bi khúc độc tấu
Nhớ tới ta và ngươi ở mùa thu góc đường chia tay
Từng mãnh Diệp Lạc phố trung chuyển giác
Nguyên lai mùa đã chuyển hoán lạnh như băng cảm giác
Hỏi tình nghĩa bao lâu tên là từng có được
Vẫn chưa nhìn thấu ngươi không chính mồm giải thích vì sao đi
Lo nếu như Hồng Diệp rơi tác thời điểm
Bi thương ở dừng lại một đống đôi tưởng niệm vẫn chưa đủ
Qua đi vẫn là lo thường nhớ lại hôn nồng nhiệt thời điểm
Thầm nghĩ đến đầu bạc tư tưởng thân hình giống như rối gỗ
Ngươi tri phủ khoái hoạt giống như Diệp nhứ bay đi
Mỗi lần nước mắt nhiều điểm khóe mắt
Như được thượng mắt vươn hai tay hoa cả đời thăm dò
... ...... ...... ....
Mùa này, vào đêm khuya lạnh lẽo lại càng làm người ta thêm thương cảm, thật sự là như thế, bằng không, trong lòng của cô vì chuyện gì mà đau, trong mắt vì chuyện gì mà ẩm ướt?
A Nghị, dù sao cũng không thuộc về thế giới của mình,khi cô đi vào biệt thự sang trọng của anh thì đã biết điều này,cho nên, Lăng thị mới là nơi thuộc về anh,không phải sao?
Trăng sáng rõ làm cho bóng dáng cô đơn của Dung Thi Âm kéo dài trên sàn nhà, cô nhỏ nhắn giống như một hạt bụi trong trời đất,chờ tất cả kết thúc,tất cả đều là mộng ảo....
Cửa, sau lưng Dung Thi Âm lặng lẽ mở ra....
Những tia sáng mỏng manh hắt vào,một bóng dáng cao ngất cũng từ ngoài cửa tiến vào, đem lo lắng của cô thu vào đáy mắt,bên môi Lăng Thiếu Nghị dần nâng lên một nụ cười.
“Âm Âm....’’
Giọng nói trầm bổng đầy từ tính như đang thì thầm với người yêu truyền vào không khí, phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch này,cũng làm cho thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Dung Thi Âm khẽ run.