- Yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh cô đâu! Cô là con mồi cực kì thú vị, tôi đương nhiên phải hưởng thụ quá trình săn bắn chứ!
Lăng Thiếu Đường cố ý cất cao giọng, ánh mắt phun ra lửa giận nóng rực.
- Tôi không phải con mồi của anh! – Kỳ Hinh phẫn nộ gào hét lên! Anh nhất định phải dùng cách đó để tra tấn cô sao? Chẳng lẽ chỉ mình anh là1có quyền hận, còn cô thì không có sao?
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn lại, cô hết sức kinh ngạc.
Lăng Thiếu Đường nhân lúc cô mở miệng liền nhanh như chớp cúi người xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô.
Dáng người chắc khỏe của anh cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người cô.
- Đừng… Đừng! - Kỳ Hinh càng ra sức vặn vẹo người để8tránh khỏi anh.
Kỳ Hinh rất hốt hoảng, anh muốn làm gì? Anh là một ác ma, không phải anh định… Không, không thể được!
Dường như nhìn thấu sự sợ hãi của cô, Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thiếu nghiêm túc: “Cô sợ à? Cô là tình nhân của tôi, cô không có quyền lựa chọn địa điểm!”
Cảm giác khuất nhục lại một lần nữa đánh gục Kỳ Hinh! Anh là quỷ Satan máu lạnh! Anh nhất thiết phải sỉ2nhục cô, chà đạp lên cô như vậy sao ?
Cảm giác chìm đắm nho nhỏ vừa rồi khiến cô có cảm giác giữa hai người còn có một chút tình cảm nhỏ nhoi nào đó, nhưng cô đã sai rồi! Thù hận chính là thù hận, làm sao có thể tiêu biến đi được đây? Anh chưa bao giờ yêu cô, còn cô cũng muốn cự tuyệt anh, trái tim cô trở nên rét lạnh.
Khi bàn tay to của Lăng4Thiếu Đường bắt đầu kéo vạt váy của cô, Kỳ Hinh kích động bắt lấy tay anh, quát to: “Đừng! Đừng ở đây...”
Đây là vườn hoa, người giúp việc có thể bắt gặp bọn họ bất cứ lúc nào, sao anh lại không cho cô một chút tự trọng chứ?
Cô không cho phép bản thân biến thành một phóng túng như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Anh còn muốn gì nữa? Lấy Kỳ thị ra để uy hiếp cô, ép cô trở thành tình nhân của anh còn chưa đủ, giờ còn muốn dùng cách này để sỉ nhục cô nữa sao?
Cô hận! Cô rất hận anh!
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh như đang xem trò vui! Anh rất thích trò chơi này!
Lăng Thiếu Đường nhếch khóe miệng lên, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ đến kì lạ: “Chúng ta đổi sang chỗ khác, đêm nay cô không chạy thoát nổi đâu!”
Nói xong, anh bế Kỳ Hinh lên, đi về phía biệt thự!die⊹ndan⊹lequydon
- Lăng Thiếu Đường, tôi hận anh! – Kỳ Hinh bị buộc phải áp mặt vào ngực Lăng Thiếu Đường, cô cất giọng thê lương.
Lăng Thiếu Đường cảm thấy trái tim như bị ghìm chặt, rất đau đớn, ánh mắt anh lập tức tràn đầy khói mù:
- Không sao, dù sao thứ tôi muốn chỉ là cơ thể cô!
- Anh...
Kỳ Hinh đau đớn! Đây chính là Lăng Thiếu Đường, là Lăng Thiếu Đường chưa bao giờ bỏ ra một chút tình cảm chân thật nào cho người khác.