Khi Lăng Thiếu Đường cả người đầy mùi rượu đẩy cửa phòng ra, anh liếc mắt nhìn Kỳ Hinh đang dựa người vào cửa sổ, cũng chính là cô dâu của anh.
Khi thấy cô ngồi1bên cửa sổ, hòa cùng làn gió đêm thổi nhè nhẹ, anh hơi kinh ngạc khi thấy cô gái này lại chờ mình. Dù sao hôm nay hai người vừa cử hành hôn lễ, dù8đêm đã khuya nhưng vẫn là đêm động phòng hoa chúc.
Lăng Thiếu Đường đăm chiêu lại gần cô, anh híp mắt nhìn cô gái đang ngủ say.
Dường như màn đêm đen càng làm tôn lên2mái tóc dài đến thắt lưng của Kỳ Hinh, mái tóc như thác nước vừa hấp dẫn vừa thần bí khẽ bay bay trong gió kết hợp cùng với chiếc váy hoàn mỹ làm nổi4bật vóc người nhỏ nhắn động lòng người của cô. Chiếc váy màu trắng trong làn gió làm lộ ra bắp chân thon dài mê người hơi cuộn lại của cô trên tấm thảm trắng tinh khiến nó trông như chiếc bình gốm sứ được điêu khắc tỉ mỉ bằng đá ngọc, sự nõn nà và nhẵn mịn càng khiến người ta luyến tiếc, không muốn rời tầm mắt.
Rõ ràng Kỳ Hinh đã ngủ say, ánh trăng sáng như hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, hàng lông mi dài hơi vểnh lên khẽ run run, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng như cánh hoa mềm mại hơi hé mở như muốn dụ dỗ người ta phạm tội.
Cô và An Vũ Ân là hai người con gái hoàn toàn khác nhau. Sự từng trải của An Vũ Ân khiến anh thấy thương tiếc cô ấy, còn cô gái trước mặt này lại mang đến cho anh loại cảm giác chân tình không hiểu nổi.
- Đúng là tuyệt diệu… – Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ. Tuy rằng anh phản đối cuộc hôn nhân thương mại này nhưng quả thực cô gái trước mặt toát ra sức hấp dẫn không hề nhỏ.
Lăng Thiếu Đường cúi người bế cô lên rồi đặt cô xuống giường. Nhìn Kỳ Hinh đã ngủ say, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, không hề phát hiện ra khuôn mặt lạnh lẽo của mình đã trở nên dịu dàng từ lúc nào.
- Ưm… – Kỳ Hinh kêu lên một tiếng, vô thức cuộn tròn người lại như muốn tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng dán chặt vào bàn tay ấm áp của Lăng Thiếu Đường, đầu cô hơi nghiêng nghiêng làm lộ ra phần da thịt trắng như tuyết.
Hành động trong lúc lơ đãng của Kỳ Hinh đã lay động chân tình của Lăng Thiếu Đường. Trong lòng anh hơi chấn động, bàn tay to duỗi ra, ngón tay mơn trớn gò má non mềm dịu dàng của Kỳ Hinh rồi lướt xuống chiếc cổ như ngó sen, xương quai xanh khêu gợi và nơi tròn đầy của cô, sự mềm mại trong lòng bàn tay khiến dục vọng dần nhen nhóm.
Lăng Thiếu Đường lại không thể kìm chế, đưa tay lướt xuống vòng eo thon gọn của cô. Đầu lưỡi ấm nóng của anh bắt đầu khiêu khích làn da trắng nõn của cô, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp mà cô mang lại, động tác của anh đầy cuồng dã như không thể có bất cứ điều gì có thể ngăn lại. Bố anh đã kiên quyết tặng cho anh một cô dâu, nếu anh không “đối xử tốt” với cô thì quả thật là quá khách khí rồi!
- Ưm… – Kỳ Hinh khẽ kêu lên, cô cảm thấy có ai đó đang quấy rầy giấc ngủ của mình, đột nhiên…
- Thiếu… Thiếu Đường? Anh… anh về rồi? – Cảm giác có một sức mạnh nào đó đang đè xuống người mình, cô bỗng ngồi dậy.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn người đàn ông, có một vài sợi tóc đen như mực lòa xòa trước trán anh, ngũ quan đẹp đẽ và thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú và kiên nghị, hàng lông mày kiếm, đôi mắt đen như mực nhưng lại lạnh như băng, sống mũi cao thẳng và tao nhã cùng với đôi môi mỏng kiên nghị hơi mỉm cười.
Là Lăng Thiếu Đường! Kỳ Hinh hơi hoảng sợ, vừa rồi anh đã làm gì? Sự hạnh phúc dần nhen nhóm trong lòng cô.
Lăng Thiếu Đường kề sát mặt vào cô, khuôn mặt lạnh lùng được phóng đại choán hết tầm mắt khiến Kỳ Hinh rất căng thẳng, đồng thời cô cũng hơi ngượng ngùng vì sự tiếp xúc ở cự ly gần của hai người.