“Rẹt....’’
Lại một tia chớp xuất hiện,ngay sau đó,cả bầu trời giống như bị nổ tung,trời đột nhiên hiện ra!
Mưa lớn hơn,mưa như trút nước,giọt nước theo khuôn mặt chảy xuống cổ cô,làm ướt váy cô,nhưng1cô đang đắm chìm trong cái lạnh giá bên trong cơ thể,tuyệt không quan tâm đến trận mưa,chỉ là cặp mắt nhắm thật chặt,khiến cho nước mưa tùy ý rơi xuống.
Cô tình nguyện coi đây8như ảo giác,cô không muốn đối mặt với thực tế.
Bởi vì, sau khi thấy một màn kia,Dung Thi Âm mới phát hiện mình yêu người đàn ông đó sâu đậm.
Cô như trẻ con bị vứt2bỏ,ngẩn ngơ trong mưa,nước mắt và nước mưa làm khuôn mặt cô ướt đẫm.
Một lúc sau, từ sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân dồn dập...
“Âm Âm....’’ Giọng đàn ông nóng nảy và tràn4ngập đau lòng.
Dung Thi Âm như từ trong mộng thức dậy, lấy lại tinh thần.
Cô bỗng nhiên xoay người lại,tóc dài như lụa tung bay, những giọt nước rực rỡ theo đó cũng rơi xuống,dáng vẻ giống như tiên nữ trong sương mù hấp dẫn lòng người.
Chỉ là đôi mắt đỏ hồng làm người ta yêu thương không dứt.
Tim Lăng Thiếu Nghị đập nhanh,con mắt chăm chú khóa lấy con ngươi đỏ hồng của cô,trong mắt đen thoáng qua vẻ đau lòng,ngay sau đó, anh ôm cô vào trong ngực,sau đó, bế cô lên....
“Buông tôi ra...’’Dung Thi Âm đạp chân,nắm tay dùng sức đánh trên lồng ngực to lớn của anh.
Chạy đến chỗ trú mưa,Lăng Thiếu Nghị đặt cô xuống,thấy bàn tay cô đánh đến đỏ bừng,nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó thương tiếc hôn lên.
“Âm Âm, em chạy như vậy rất nguy hiểm,hơn nữa bây giờ còn có mưa, anh rất lo lắng cho em!’’Lời nói của anh tràn đầy tình cảm tha thiết chân thành.
“Tôi không cần anh quan tâm!’’Dung Thi Âm đau lòng hét lên,anh còn đuổi theo mình làm gì? Anh nên đi an ủi chị gái mới đúng!
Một trận gió thổi qua,thân thể cô run lẩy bẩy, không biết bởi vì thân lạnh hay tâm lạnh.
Lăng Thiếu Nghị không để ý cô giãy dụa, ôm cô vào lòng,hai cánh tay giống như hai gọng kìm: “Anh muốn quan tâm, càng phải quan tâm!’’
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô, càng khiến cô thêm đau lòng.
Dung Thi Âm nở một nụ cười khổ,cô ngước mắt nhìn anh,châm chọc hỏi:
“Anh quan tâm tôi? Lấy thân phận gì đây? Bạn trai hay là....anh rể?’’
Đây là châm chọc rất lớn, không phải sao?
Gương mặt trước mắt thanh tú tuyệt mỹ,lông mày nhíu lại cũng đẹp đến thế,vẻ mặt đơn thuần vô tội trong đêm mưa càng lộ ra vẻ mỹ lệ,sau khi Lăng Thiếu Nghị nghe vậy,trái tim không còn tức giận như trước nữa,đưa tay lau gò má trơn bóng của cô.
“Âm Âm, em hiểu nhầm rồi, anh không làm gì với chị em!’’
“Ha ha...’’
Dung Thi Âm như nghe được truyện cười, nở nụ cười lạnh: “Vậy tôi vừa nhìn thấy cái gì?Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết vừa nãy là tôi nằm mơ sao? Hay anh muốn nói chị tôi quyến rũ anh, còn anh thì vô tội?’’
“Anh....’’
Lăng Thiếu Nghị lời ra đến khóe miệng còn nuốt xuống,anh làm sao có thể nói thật với cô,làm sao có thể để cô sinh ra ấn tượng xấu với chị mình?
“Anh và chị gái em thực sự không có gì!’’
“Vậy anh giải thích như thế nào về một màn tôi thấy được kia?’’Dung Thi Âm chịu đựng đau lòng chất vấn.
Một màn kia mập mờ đến đâm bị thương mắt cô, làm sao có thể coi như không có việc gì được?
Lăng Thiếu Nghị thở dài một hơi nói: “Âm Âm, điều em vừa nhìn thấy,anh không có cách nào giải thích với em,nhưng chuyện cũng không phải như em tưởng tượng đâu,em nên tưởng anh, không phải sao?’’
Dung Thi Âm nghe xong, trên mặt cười lạnh,cô tuyệt vọng lắc đầu,thật là buồn cười đến cực điểm,anh ngay cả giải thích cũng lười,mình còn cưỡng cầu cái gì nữa?
“Thôi, anh không phải giải thích, tôi cũng không muốn nghe,buông tôi ra!’’Cô tỉnh táo lại, sắc mặt trở lên tái nhợt.
“Anh sẽ không bỏ em ra, cùng anh về nhà đi!’’
Lăng Thiếu Nghị cởi áo của mình ra chắn mưa cho cô,ngay sau đó liền bị Dung Thi Âm đẩy ra.
“Tôi về nhà làm gì? Nhìn hai người giả dối sao?A Nghị, nếu như anh thật sự có ý với chị tôi, mời anh chuyên tâm một chút,không cần kéo tôi xuống nước!’’ Dung Thi Âm rời khỏi ngực anh, âm thanh lạnh như băng nói.
Cho tới bây giờ,cô mới thực sự ý thức được,A Nghị chưa từng thừa nhận yêu cô,điều này làm cho cô thêm vô lực.
Lăng Thiếu Nghị phiền não giơ tay vò tóc,không nói hai lời, bước nhanh đến kéo tay cô...
“Cùng anh trở về!’’
Anh không có cách nào giải thích với cô,chỉ có thẻ dùng cách này để bảo vệ cô.
“Buông tôi ra! Không được đụng vào tôi!’’
Dung Thi Âm giống như động vật nhỏ bị kinh sợ,đột nhiên rời khỏi tay anh, sau đó chạy vào trong màn mưa.
Bóng dáng mảnh khảnh trong màn mưa to càng làm đau lòng người.
“Âm Âm...’’
Lăng Thiếu Nghị sắc mặt cả kinh,lập tức cũng vọt vào trong mưa, đuổi theo cô.
Lúc này, Dung Thi Âm chỉ muốn né tránh anh,khi cô nhìn thấy anh sắp đuổi kịp,liền điên cuồng chạy về phía một ngã rẽ...
“Âm Âm...’’
Theo tiếng hét của Lăng Thiếu Nghị là một tiếng phanh xe khẩn cấp vang dội trong đêm mưa....
Tất cả đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng mưa điên cuồng rơi xuống.
Thân thể cao lớn của Lăng Thiếu Nghị đột nhiên run lên,ngay sau đó kinh hãi đến sững sờ,bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa đang từ từ ngã xuống...
“Âm Âm....’’ Giọng nói nóng nảy hoảng sợ của anh vang lên,nhanh chóng chạy tới.