Tình yêu được đốt cháy dưới khung cảnh trắng xóa lãng mạn, toàn thân Lăng Thiếu Đường tỏa ra tình yêu nồng nàn không ngừng vây quanh Kỳ Hinh, thật chặt, cho đến khi hòa tan vào máu.
“Đường...”
Giờ phút này cơ thể Kỳ Hinh run rẩy, môi run rẩy, trái tim càng run rẩy hơn, lúc này đây cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, An Vũ Ân ư, Lăng Phong ư, cô không muốn nghĩ đến, chỉ cần như thế này thôi, ích kỉ tận hưởng tình yêu của Lăng Thiếu Đường dành1cho cô.
“Hinh Nhi ngốc, em có biết không, có lúc anh rất muốn biến em nhỏ lại một chút, nhỏ nữa, để không phải chia sẻ sắc đẹp của em với người khác, để anh yêu em tùy nơi tùy lúc!” Lăng Thiếu Đường vô cùng thân mật ghé sát mũi thẳng vào cánh mũi xinh xắn của cô, giọng nói trầm thấp khiến người ta rung động.
Kì hinh rất cảm động không nói nên lời .
Anh là người đàn ông giống như cơn gió khó có thể đoán trước, khi thì dịu dàng, lúc lại bá đạo,8khi thì quan tâm, có lúc tàn bạo, nhưng cuối cùng lại dành hết tình cảm dịu dàng cho mình.
“Hinh Nhi, em nhìn kìa!” Lăng thiếu Đường vỗ tay một cái, lúc đó, toàn bộ bầu trời xuất hiện biến đổi rất lớn -----Tuyết bay đầy trời nhảy múa theo làn gió mát, nếu hỏi cô ở nơi đâu là đẹp nhất, thì cô có thể trả lời là tại đây, ngay lúc này, giữa một bầu trời đêm đầy lãng mạn, có một người đàn ông luôn yêu thương mình đứng ở trước mặt, và quan trọng2người đàn ông đó có thể cùng mình nhảy một điệu nhảy đẹp mê hồn!
Kỳ Hinh vui mừng lấy tay che môi, bởi nếu không làm vậy cô sẽ hét lên.
Tuyết rơi xuống dày đặc, nơi này là nơi trắng tinh khiết nhất trên thế giới, cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường và vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại của Kỳ Hinh tạp thành khung cảnh đẹp đẽ, xem ra bọn họ cực kỳ xứng đôi.
Trong lúc Kỳ Hinh chìm đắm trong cảnh tuyết trắng dịu dàng lãng mạn, một chú ngựa trắng giống4như bước ra từ thế giới cổ tích chậm rãi đi về phía cô, theo những bước chân của chú ngựa, là tiếng chuông như tiếng ca vui tai vang lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc mở to đôi mắt, đúng là chú ngựa đẹp, trắng như tuyết, trắng không tỳ vết.
Đang trong chìm đắm trong sự kinh ngạc nên dường như cô đã quên mất, bản thân Lăng Thiếu Đường là một người yêu ngựa như yêu người, trong tay anh, trường đua ngựa đếm không hết. Trong sân ngựa hiển nhiên cũng có không ít những con ngựa nổi tiếng thế giới với huyết thống thuần khiết nhất.
Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, đi về phía con ngựa trắng, động tác nhanh nhẹn vững vàng ngồi lên lưng ngựa” “ Tới đây”
Một bàn tay mạnh mẽ đưa ra trước mặt Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm mời cô lên.
Giờ phút này mọi hành động củLăng Thiếu Đường đều thể hiện anh đặc biệt trẻ con và không chính đáng.
Áo sơ mi màu đen, chỉ cài hai cúc áo, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch, trong bóng đêm lại gợi cảm vô cùng.
Anh quý tộc như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Kỳ Hinh cảm nhận được trái tim mình đạp thình thịch, cô ngoan ngoãn đặt tay mình lên trên bàn tay mê hoặc kia----giống như giao cả cuộc đời mình cho anh!
Môi mở rộng, anh cười, bàn tay chậm rãi nắm chặt, dường như thắt chặt lòng cô, nhẹ nhàng dùng sức, nhanh chóng kéo thân thể nhỏ bé của Kỳ Hinh lên lưng ngựa, tựa vào trước ngực mình.
Nhịp tim ổn định và mạnh mẽ sán chặt vào da thịt cô, anh ôm Kỳ Hinh trong lòng: “ Đường------”
Lăng Thiếu Đường chạm môi vào vành tai cô, hơi thở nóng bỏng làm trái tim Kỳ Hinh loạn nhịp: “ Hinh Nhi, thả lỏng chút, yên tâm giao hết cho anh!”
Giọng nam trầm thấp giúp người ta an tâm, khuôn mặt anh tuân khiến người ta nín thở --------
Kỳ Hinh dựa hoàn toàn vào trong lồng ngực của Lăng Thiếu Đường, con ngựa chạy thật nhanh, lòng cô cũng giống như tuyết, tràn đầy vui sướng hòa theo làn gió mát.
Mặc dù cô không biết hôm nay rốt cuộc Lăng Thiếu Đường muốn làm gì, mình cứ phóng túng một lần, biết rất rõ người đàn ông này chưa chắc sẽ thuộc về mình, nhưng cả đời này có thể nhớ lại khung cảnh lãng mạn này, cũng đủ mãn nguyện rồi.
Đến ngôi nhà trắng mơ mộng, chú ngựa dừng bước, Lăng Thiếu Đường xuống ngựa trước, sau đó vươn bàn tay, không tốn chút sức lực nào ôm Kỳ Hinh dường như không có sức nặng xuống, sau đó đi vào nhà -------
Vừa vào cửa phòng, Kỳ Hinh hơi ngẩn người.
Cô nghĩ rằng mình đang lạc vào vương quốc hoa.
Cả căn nhà, ngập tràn hoa hồng tươi.
Trên tấm thảm, trên bàn, trên ghế sa lon....
Nổi bật hơn chính là phòng khách, sàn nhà được làm bằng gỗ, dùng hoa tươi mới hái ngay hôm dó, tạo thành hai trái tim giao nhau.
Màu sắc đậm hơn, hoa hồng tươi đep, thu hút tâm hồn con người.....
Dưới ánh đèn là những thứ vô cùng ấm áp, cánh hoa hồng đep đẽ lại bá đạo, giống như đoàn người muốn chiếm đoạt ngọn lửa.
Phía trước là người đàn ông cực kì anh tuấn.
Ngọn lửa trong anh như muốn làm hoảng sợ mọi ánh mắt.
Lăng Thiếu Đường đóng cửa phòng lại, lặng lẽ đến gần cô, rồi sau đó, ôm eo nhỏ của cô từ phía sau, hơi thở nóng rực và say mê, tỏa ra ở sau gáy cô: “ Thích không?”
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn tất cả, cô khóng nói nên lời, mọi thứ hôm nay làm cô tưởng mình đang trong giấc mộng.
Cô chưa bao giờ hiểu vè một người lãng mạn.
Lãng phí tạo nên lãng mạn, càng không hấp dẫn, nhưng từ sự hiểu biết về Lăng Thiếu Đường, mọi thứ đều không phải như vậy, cô càng thâm quý trọng cuộc sống tươi đẹp này.
Lăng Thiếu Đường cúi người, cắn nhẹ vào cái gáy trắng nõn của cô, nhẹ giọng nói thầm: “ Hinh Nhi, từ nay về sau nơi xinh đẹp này là của em, thích không?”
“ Cái gì? Là của em” Kỳ Hinh nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi, mà Lăng Thiếu Đường lại thuận thiên hôn vào gáy trắng muốt của cô.
Ngứa, vô cùng thân mật.
“ Đúng! Bởi vì anh biết rõ, sau khi em gả cho anh, em chỉ biết chờ đợi ở trong nhà thì sẽ không tốt, cho nên em có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi đến chăm sóc nơi này.” Lăng Thiếu Đường cong môi, đôi mắt sâu như biển không hê chớp nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Kỳ Hinh.
Có trời mới biết, thời điểm anh nói những lời ấy, anh cũng hơi hồi hộp!