Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 90-1: Chiến tranh lạnh – Cưới cô là vì muốn bắt nạt

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cãi nhau. Bạch Tuyết cắn môi, ôm đầu gối ngồi trong phòng tối om, cố ý không bật đèn trong phòng.

Bữa tối hẹn hò cũng nhanh chóng kết thúc trong không khí u buồn, Nhiếp Phong kết thúc bữa ăn bằng một câu nói trịch thượng, cũng không để ý đến Bạch Tuyết liền lái xe một mạch rời khỏi nhà hàng. 

Bạch Tuyết lúng túng và uất ức đến nỗi suýt nữa rơi lệ nhưng cô không ngừng tự nói với mình, cô không hề yêu anh nên không được kỳ vọng quá cao cũng như không được ỷ lại quá nhiều vào người anh ta.

Anh như rất xa cũng tựa như rất gần, lúc lạnh lúc nóng, khi thì nham hiểm, khi thì ôn nhu, khi thì bá đạo... Cũng đã nhiều lần cô cố tình phản kháng nhưng không biết đâu là yếu điểm của anh. Và hôm nay cô biết mình đã đụng đến giới hạn của anh khiến anh thật sự nổi giận. 

Trên đường về nhà, Bạch Tuyết đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới dần dần lý giải từng động thái của anh lúc nãy. Nghĩ đến lời nói của Đái Kiều Nhu rằng hai anh em nhà họ Nhiếp cùng thích một người die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. phụ nữ. Sau đó người phụ nữ đó thích anh trai của Nhiếp Phong và còn sinh ra Nhiếp Học Văn thì lúc này trong lòng Bạch Tuyết cũng cảm thấy không thoải mái, thậm chí có thể nói là đố kỵ, đố kỵ với người phụ nữ mà mình chưa từng gặp mặt. Vậy cũng có thể nói việc cô tức giận chính là quan tâm đến Nhiếp Phong, mà quan tâm đến anh ấy cũng có nghĩa là cô không thể buông anh được, trong lòng như có một khối đá nặng trịch kéo cô xuống nơi tăm tối. 

Nhưng trong tình huống như vậy, tình huống mà trong lòng anh vẫn còn bóng dáng một người phụ nữ khác mà vẫn muốn kết hôn với cô sao? Như vậy cũng thật quá uất ức cho cô rồi. Ngược lại căn bản là dù cô không muốn những việc này xảy ra nhưng cô cũng không có quyền khiến anh quên đi hình bóng mẹ của Nhiếp Học Văn trong lòng.

Buồn bực ngã trên giường, Bạch Tuyết dùng sức đánh vào gối hai cái, trong lòng xem nó như ngực Nhiếp Phong mà đánh mạnh vào.

Được một lúc lâu, Bạch Tuyết bò lên giường cầm điện thoại di động để tìm thông tin, ngón tay vô ý trượt trên màn ảnh mà lúc này vô tình cái tên Nhiếp Phong hiện ra khiến cô dừng tay.

Cô thật sự không cố ý nói ra câu nói đó, lúc đó chỉ muốn đùa một chút thôi, ai ngờ lại đụng chạm đến nỗi đau trong lòng anh. Thế nhưng, khi suy nghĩ lại thì cô có gì sai? Căn bản là cô không sai mà do anh là người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li lại còn nhớ mãi quá khứ, một quá khứ đen tối mà người gây ra quá khứ cho anh không phải cô.

Ngón tay ở màn hình điện thoại lúc ẩn lúc hiện, Bạch Tuyết không quyết định được mình có nên bấm nút gọi điện thoại cho Nhiếp Phong hay không nên ngón tay cứ chần chừ ở đó.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Tuyết sợ đến nỗi tay cô buông chiếc điện thoại di động ra và rơi xuống giường. Nhưng rất nhanh, Bạch Tuyết cũng liền nhặt nó lên và nhìn vào màn hình.

Không phải anh... Nhìn thấy dãy số xa lạ, Bạch Tuyết thất vọng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

"Alô?" Chắc lại là ai đó gọi nhầm đây.

"..." Trong điện thoại là một mảnh lặng im.

Bạch Tuyết lấy điện thoại xuống nhìn vào, thấy đối phương vẫn chưa tắt máy nên nói:  "Này, là ai thế? Có chuyện gì cứ nói?"

"..." Một lúc lâu có tiếng hít thở truyền tới, sau đó mới có người nói chuyện "Cô là Bạch Tuyết sao?"

Dãy số xa lạ, giọng nói xa lạ, cũng thật quỷ dị.

"Là tôi, cô là ai?" Bạch Tuyết ngồi dậy cau mày hỏi.

"Lừa dối thượng đế sẽ bị trừng phạt." Giọng nói phụ nữ vang lên trong ống nghe nhẹ nhàng như sợ đánh thức ai đó:"Hai người không yêu nhau mà lại chấp nhận thề độc trước nhà thờ. Đây chính là lừa dối, hai người sẽ bị trừng phạt."

Hơn nửa đêm ai lại giả ma giả quỷ hù dọa cô. Cô lại lần nữa liếc mắt nhìn xuống dãy số xa lạ kia nhưng thật sự cô không có ấn tượng gì về nó.

"Cô là ai? Đái Kiều Nhu? Đái Kiều Nghiên? Hay là người phụ nữ nào đã từng dây dưa với Nhiếp Phong?" Bạch Tuyết tức giận nói: "Bất luận cô là ai thì tôi cũng trịnh trọng nói cho cô biết, làm người đừng giấu đầu giấu đuôi, như vậy sẽ khiến người ta xem thường lắm. Mà tôi vốn tin tín ngưỡng chủ nghĩa duy vật nên đừng có giả ma giả quỷ ở đây." Nói xong, Bạch Tuyết nhấn nút tắt điện thoại.

Thực sự là tà môn ngoại đạo, lúc này là thời đại gì? Ngay đến con mèo con chó cũng biết được số điện thoại của cô rồi sao?

Keng! Tiếng chuông di động vang lên nhắc nhở cô có tin nhắn.

Bạch Tuyết nở nụ cười, mở ra tin nhắn, quả nhiên...

"Cô với anh ta sẽ không có hạnh phúc. Nếu cô yêu anh ta thì nên giúp anh tìm hạnh phúc thật sự."

Bạch Tuyết thở dài, ném điện thoại di động qua một bên, không muốn để ý đến tin nhắn nữa.

Nằm trên giường một lúc, cô lại lật người lấy điện thoại di động ra xem. Cô thấy giọng điệu của đối phương cũng không vênh váo hung hăng như Đái Kiều Nhu, mà cũng không chua ngoa như Đái Kiều Nghiên… lại càng không ngang ngược như Khúc Như Hoa. Chẳng lẽ anh ấy lại có người mới? Bạch Tuyết cau mày tỉ mỉ phân tích tin nhắn.

Hay là …. Cô không nghĩ vị tiểu thư kiêu ngạo Thi Mạn kia sẽ làm trò vặt này?

"Cô quan tâm anh ấy như vậy chi bằng tự mình giúp die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đỡ anh ta đi, đừng ở đó dạy dỗ tôi.” Bạch Tuyết soạn tin nhắn xong và gửi trả lại cho đối phương. 

**

"Ba à, sao lâu lắm rồi con không được gặp dì ngốc nghếch kia? Có phải ba và dì đang bất hòa không muốn kết hôn nữa phải không?" Nhiếp Học Văn ngước khuôn mặt nhỏ bé hỏi Nhiếp Phong đang ngồi đờ đẫn bên chiếc máy vi tính.

Từ sau cái hôm nổi nóng ở nhà hàng, anh không còn nói chuyện nhiều với Bạch Tuyết nữa mà Bạch Tuyết cũng thế. Nếu bất đắc dĩ phải chạm mặt anh thì cô chỉ chào hỏi cho có lệ và sau đó cũng nhanh chóng rời đi. Cô không giải thích, không lấy lòng, không dây dưa, đây chính là phản ứng của Bạch Tuyết.

Hơn nữa, qua miệng của các nhân viên khác, anh biết được Khúc Như Hoa đã từng nhân cơ hội đi họp ở tổng công ty mà bí mật cho mời riêng  Bạch Tuyết vào phòng để nói chuyện. Chuyện này anh thật sự không biết. 

"Ba à?" Nhiếp Học Văn đứng lên, thả món đồ chơi trong tay mình xuống và kéo áo Nhiếp Phong nói: "Nếu ba bất hòa với dì mà không kết hôn nữa thì có phải con vẫn phải ở với bà nội không?”

Rõ ràng đứa trẻ này không còn chịu đựng được sự quản thúc nghiêm ngặt của Khúc Như Hoa nữa.

Nhiếp Phong lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt con trai đang phụng phịu, không khỏi mỉm cười, nói: "Sao vậy? Con không thích ở với bà nội hả?"

Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt xệ xuống, bĩu môi nói: "Bà nội bắt con học rất nhiều thứ, con cũng không còn thời gian để giải trí chơi đùa."

Nhiếp Phong thở dài, đứng lên đi tới chỗ cậu bé bày đồ chơi và ngồi xuống thảm nói: "Con có muốn ba kết hôn không? Con không sợ dì sẽ đối xử khắt khe như mẹ trước của con vậy à?"

Nhiếp Học Văn cũng ngồi xuống, cầm lấy một khối xếp hình cười hì hì nói: "Không đâu, dì này khá ngốc. Mẹ Nghiên thì hung dữ hơn, hơn nữa lại không thích con nhưng con cũng không sợ."

Đưa tay xoa đầu cậu bé, Nhiếp Phong mỉm cười nhìn Nhiếp Học Văn.

Mẹ mình nói đã từng nhìn thấy Đái Kiều Nghiên ức hiếp Nhiếp Học Văn nhưng anh thật sự không nghe Nhiếp Học Văn kêu ca với mình về hành vi của cô ấy đối với cậu.