Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 9: Thì ra là em

Điện thoại di động từ trong bao bật lên, giống như cá nhảy lên khỏi mặt nước. Cô nhanh chóng quăng cả ví da, dùng hai tay đón lấy điện thoại.

Điện thoại như đang trêu ngươi cô, mấy lần bay lên không trung như không muốn bị Bạch Tuyết chụp lấy. Khi cô nhìn thấy điện thoại sắp rơi xuống đất, cô hoảng sợ la lên.

“Không.” Sau khi cô từ chức, cô đến cửa hàng điện máy Trí Năng, dùng hết số tiền mình có mới mua được chiếc điện thoại này.

Điện thoại sắp chạm xuống mặt đất thì bỗng nhiên có một bàn tay to lớn chụp được nó. Nhiếp Phong tự khen tài nghệ chơi bóng đá của mình cũng không thua gì mấy năm trước.

A! Bạch Tuyết dùng mười ngón tay che mặt của mình lại. Chỉ vì không muốn nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất mà cô dường như không để ý đến dáng vẻ sợ hãi và khôi hài của mình lúc này.

“Cô à, . . . . . . điện thoại của cô đây.” Nhiếp Phong đưa điện thoại cho cô gái trước mặt mình. Dáng vẻ của cô ấy khiến anh cũng giật mình.

Cô từ từ kéo mười ngón tay xuống. Động tác đó khiến da thịt trên gương mặt vốn nghiêm túc của cô cũng bị biến dạng, nhìn rất giống những nhân vật hóa trang trong lễ hội halloween được diễn ra hàng năm.

Điện thoại của cô. Chắc cô lại phải tốn khoảng từ bốn ngàn đến năm ngàn nhân dân tệ mới có thể mua được chiếc mới.

Cảm ơn ông trời. Cảm ơn phật tổ Như Lai. Cảm tạ thánh Alla. Cảm tạ tất cả các thần linh.

Nếu nó bị hỏng, chắc cô buồn bực mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.

“Cám. . . . . . Cám ơn anh” Bạch Tuyết bước tới cướp lại điện thoại của mình, lại còn muốn hôn nó hai cái.

Nhiếp Phong cảm thấy cô gái trước mắt mình rất thú vị.

Đầu tiên là chạy trốn, sau đó vui vẻ nhận lấy điện thoại với khuôn mặt thật hài. Thật đáng yêu. Nhưng tại sao anh nhìn cô gái này thật quen?

“Đáng chết, anh dám giở trò với tôi sao? Anh đợi đó. . . . . .” Bạch Tuyết cầm điện thoại di động cũng không nhặt bao đựng lên, cắn răng nghiến lợi tìm số điện thoại trong danh bạ cuộc gọi nhỡ. Còn ai nữa, chính là thanh mai trúc mã của cô Ti Hoài Dương.

Không suy nghĩ gì, cô lập tức bấm số, chuẩn bị mở miệng mắng người nào khiến cô ngã, suýt làm hỏng điện thoại của cô, khiến cô suýt chút nữa mất 5000 vạn nhân dân tệ.

Nhiếp Phong liếc mắt nhìn đồ trong ví da và bao điện thoại nằm dưới đất.

Thực tế, anh không cần giúp cô nhặt đồ từ dưới đất lên, nhưng nơi này là công ty do nhà anh sáng lập nên việc trợ giúp khách hàng để nâng cao hình tượng tốt đẹp cho công ty cũng là nhiệm vụ của Tổng giám đốc như anh đây.

“Ty Hoài Dương, cậu là đồ khốn kiếp, tớ trù cho cậu, dù có uống thuốc xuân dược cũng không lên nổi, tên khốn kiếp”

Cúi xuống nhặt ví da, Nhiếp Phong nghe cô ấy chửi, tức thì bị chấn động. Anh đứng lên, cầm ví da của cô, anh kinh ngạc khi thấy Bạch Tuyết đang đi tới cầu thang, thấp giọng mắng người khác một cách thậm tệ.

“Sao tớ lại mắng cậu hả?” Bạch Tuyết tức giận gầm nhẹ, “Sớm không gọi, muộn không gọi, lại để tớ gọi cậu. . . . . . Hừ hừ, cậu có biết cậu suýt chút nữa hại tớ làm rớt bể chiếc điện thoại trị giá 5000 nhân dân tệ. Sao? Xem mắt được không à? Lần sau cậu cũng tới dự đại hội này thì sẽ biết.”

Ti Hoài Dương biết chuyện Bạch Tuyết đi xem mắt, liền hỏi thăm một chút. Ngược lại, cậu lại bị cô mắng té tát.

“Được rồi, chờ tớ ứng phó với mẹ xong, tớ sẽ đến chỗ cậu xé rách miệng cậu ra.” Bạch Tuyết mang một bụng uất ức không biết trút giận vào đâu. Nói chuyện với Ti Hoài Dương lại nhớ nỗi đau của mình”Cái gì? Cậu cùng ăn bữa tối lãng mạn với bạn gái sao? Đồ trọng sắc khinh bạn. Thật khốn kiếp. “

Cô thở hồng hộc, sau đó cúp điện thoại. Bạch Tuyết bĩu môi, vuốt lại tóc mình.

“Cô à.” Nhiếp Phong đi tới sau lưng Bạch Tuyết, lấy ví da đưa tới, “Ví của cô đây.”

“A! Cám ơn! Cám ơn!” Bạch Tuyết lập tức biến đổi, từ Bà La Sát biến thành Tiểu Bạch Thỏ, lại vuốt mái tóc qua một bên, xoay người cầm lấy “Thật ngại quá. . . . . . . Hẹn gặp lại.”

Không chờ Nhiếp Phong mở miệng, với đôi giày cao gót, Bạch Tuyết đi như chạy xuống lầu, dáng vẻ rất buồn cười.

Nhìn bóng lưng cô dần dần khuất xa, Nhiếp Phong nhếch miệng cười khẽ một tiếng.

Giơ tay phải lên, Nhiếp Phong cầm một tấm thẻ trong tay: Đại hội xem mắt Ngưu Lang Chức Nữ, tên họ Bạch Tuyết, giới tính nữ, số tuổi 26.

Khi nãy không thấy rõ mặt cô, nhưng trong thẻ này có hình cô, diện mạo cô thật quen mắt.

“Bạch Tuyết?” Ngón tay thon dài của Nhiếp Phong gõ gõ giống như đang chơi bài xì phé, tự nhủ “Là em à?”