Editor: May
Cuối cùng, anh híp mắt lãnh trào, "Mặc Thời Khiêm anh là người lên phụ nữ sẽ không dám nhận sao?"
Anh là thật sự không rõ, vì sao lực chú ý của cô dừng lại ở trên vấn đề này thời gian dài như vậy.
Nếu anh lên, vậy trực tiếp thừa nhận, anh đã muốn nói không có mấy lần rồi, cô còn không tín?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô, lời nói của em gái kế vừa thấy liền biết bụng dạ khó lường kia có vẻ có thể tin?
Sắc mặt người đàn ông nhìn qua có vài phần ác lạnh, hoặc là nói, anh chưa từng dùng thần sắc "Hung" như vậy nói chuyện với cô, ngay cả ngữ khí đều là vừa nặng lại không kiên nhẫn.
Trì Hoan nhìn bộ dáng "Xa lạ" này của anh, đôi mắt đều bất tri bất giác đỏ lên.
Cô há miệng thở dốc, lại cắn môi lần nữa.
Mặt mày cũng cúi xuống dưới.
Bộ dáng nhìn qua sụp mi thuận mắt, ủy khuất nói không nên lời.
Bộ dạng này của cô, tâm người đàn ông liền lập tức mềm xuống, cúi đầu thở dài một tiếng, liền ôm ngang Trì Hoan đi đến sô pha trong phòng khách.
Không có đặt cô ở trên sô pha, mà là chính mình ngồi, sau đó giống như bình thường để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, một tay nắm cả thắt lưng của cô, tay kia thì giữ nửa bên mặt của cô, cúi đầu, tất cả hơi thở giữa hô hấp đều phun ở trên da thịt của cô, "Đến, nói rõ ràng, rốt cuộc vì sao em cảm thấy anh làm với cô ta."
Trì Hoan mím môi nhìn anh, "Một ngày một đêm ngày hôm qua anh không có ôm em chút nào."
Hai mắt trắng đen rõ ràng của cô, lúc nhìn anh, ánh mắt giống như chỉ có anh.
Tiếng nói kiều mềm, thật ra còn mang theo chút giọng mũi, một câu oán giận bị cô nói ra như là trăm chuyển ngàn hồi.