Editor: May
"Hoan Hoan?"
Cô cắn môi, "Ừ."
"Thân thể thoải mái hơn chưa?"
"Buổi tối anh không đến đây phải không?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như là thì thầm, "Sorry."
"Được, em đã biết."
"Bị cảm liền nghỉ ngơi sớm một chút?"
Cô mấy lần muốn mở miệng nói, em không muốn ở một mình.
Cũng muốn làm nũng nói, em không thoải mái, anh tới bồi em đi.
Nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là nói không nên lời.
Trong lòng hoang vu lợi hại, cô độc lợi hại.
Sinh bệnh luôn liên lụy đến yếu ớt không thể ngăn cản.
Biết rõ cô sinh bệnh, vì sao không thể tới bồi cô?
Càng là nghi ngờ, càng là không thể đòi yêu đương nhiên.
Cô thậm chí miên man suy nghĩ hoài nghi... Có phải anh bởi vì thuốc muốn Beth, cô không phải người phụ nữ duy nhất anh từng có, cô cũng hiểu được... Cô với anh mà nói quả nhiên không đặc biệt chút nào?
Cổ họng cô buồn bực, cực kỳ áp lực trở về một chữ, "Được."
Sau khi cúp điện thoại, cô thuận tay để di động ở một bên, nhìn trần nhà màu trắng xuất thần, trong chốc lát, hiệu quả buồn ngủ của thuốc cảm mạo vẫn là đánh úp lại từng trận.
Không phải hiệu quả thuốc không có buồn ngủ, chỉ là cô đang đợi người, cho nên mới cảm thấy không có ý ngủ.