Editor: May
Mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trì Hoan dại ra nửa ngày, tiêu cự đôi mắt mới miễn cưỡng khôi phục, thấy rõ ràng người ngồi ở bên giường cô là Ninh Du Nhiên.
Cô há miệng thở dốc, có chút gian nan phát ra âm thanh, "Du Nhiên."
Ninh Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ ngực nghĩ mà sợ nhìn cô, "Hoan Hoan, cậu mơ ác mộng gì, rất dọa người a."
Cô vốn ở phòng bếp nấu canh, đột nhiên chợt nghe được Trì Hoan thét chói tai, cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngay cả lửa cũng quên tắt.
"Tớ..." Cô tư duy chậm chạp, như là còn hãm ở trong mộng chưa có hoàn toàn khôi phục lại, "Mơ thấy ác mộng."
Ninh Du Nhiên lo lắng nhìn cô, "Hoan Hoan, cậu không sao chứ, sắc mặt nhìn qua cũng không quá tốt."
Lúc này Trì Hoan rốt cục khôi phục chút ý thức, lắc đầu, "Không có việc gì... Du Nhiên, cậu giúp tớ rót ly nước đi."
Ninh Du Nhiên gật gật đầu, đứng dậy ra cửa rót ly nước ấm đưa đến bên giường cho cô, "Hoan Hoan, uống nước."
Trì Hoan tiếp nhận uống hơn nửa ly nước, trong cổ họng mới xem như thoải mái một chút, cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Cô để ly nước lên đầu giường, lúc này mới hỏi, "Du Nhiên... sao cậu lại ở nhà của tớ?"
"Mặc Thời Khiêm gọi điện thoại cho tớ, hỏi đêm nay tớ có thời gian hay không, nói buổi tối anh ta có việc không thể tới đây, bảo tớ tới bồi cậu, thuận tiện mua bữa tối cho cậu ăn... Tớ thấy thời gian còn sớm, mua nguyên liệu gần đây, tự mình nấu."
Người đàn ông kia còn nói tâm tình Hoan Hoan không tốt, bảo cô bồi cô ấy nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, những lời này cô cũng không chuyển lời.
Trì Hoan kinh ngạc hỏi, "Mặc Thời Khiêm gọi điện thoại nói với cậu... đêm nay anh ấy không có thời gian, bảo cậu đến bồi tớ?"