Editor: May
Lúc hừng đông, mưa rơi cả đêm cũng rốt cục chậm rãi ngừng lại, chỉ còn lại có gió nghiêng mưa phùn.
Sau nửa đêm, là tiếng cãi nhau của vợ chồng Larry.
Còn có Beth đối mặt với biến cố bất thình lình bệnh tâm thần.
Ôn Ý vẫn là lấy quần áo cho Trì Hoan thay.
Thời điểm bọn họ rời đi, Beth lộ ra tươi cười ngọt ngào lại đắc ý vặn vẹo với Trì Hoan, "Trì Hoan, cô thật sự cảm thấy buổi tối hôm qua, tôi và anh ta cái gì cũng chưa phát sinh sao?"
Trì Hoan mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, sau đó, lại một bạt tai qua.
Khuôn mặt xinh đẹp của Beth đã muốn phù lên.
Trì Hoan ra tay mau thực chuẩn, đánh bất ngờ, Beth bị tát ba lượt cũng chưa phản ứng lại.
Cô ta vuốt mặt mình, ngọt ngào nháy mắt chuyển thành âm lãnh, lại bỗng đụng chạm đến ánh mắt lạnh lẽo kết băng của người đàn ông, trong lòng cô ta run lên, vẫn là không kiềm được sợ hãi.
"Cô cảm thấy cô chết không đủ mau, tôi thành toàn cho cô."
Dứt lời, Mặc Thời Khiêm ôm ngang Trì Hoan bên cạnh lên, bước đi ra ngoài.
Ôn Ý nhìn Beth, ngón tay chải vuốt tóc dài của mình, lắc đầu cười, "Nói đạo lý, Larry tiểu thư, loại chỉ số thông minh ngu xuẩn đến có thể liên lụy cả nhà này của cô, chính là gia thế đủ tốt, ba chồng tôi cũng chướng mắt."
Mạc Tây Cố thủy chung đảm đương một người đứng xem, ở khi hừng đông đi theo bọn họ cùng nhau rời đi biệt thự nhà Larry.
Trì Hoan được Mặc Thời Khiêm ôm vào trong ngực, mặt tinh xảo xinh đẹp là bình tĩnh gần như ngây ngốc.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô, mày kiếm nhíu thật chặt.