Editor: May
Trì Hoan nở nụ cười.
Không có biện pháp, cô thật sự là cảm thấy buồn cười.
Chưa bao lâu, cô vẫn cảm thấy chính mình là tinh nhân da mặt dày, lúc trước khi theo đuổi ngược Mạc Tây Cố, bị anh ta cự tuyệt đủ loại cũng vẫn là giống như đánh máu gà đi về phía trước.
Nay ngẫm lại, nếu cô như thế gọi là da mặt dày, vậy người một nhà này gọi là gì?
Ôn Ý híp mắt, buồn cười nhìn Beth, lấy ngữ khí tò mò lạnh lạnh hỏi, "Larry tiểu thư, lời này của cô là có ý tứ gì... Vừa rồi Thời Khiêm đã nói, nó và cô cái gì cũng không có."
Thật ra Ôn Ý không tính là hiểu Mặc Thời Khiêm, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Đến tột cùng có phát sinh cái gì hay không, cô cũng không dễ phán đoán.
Nhưng phụ nữ dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, cô lại thấy được quá nhiều.
Beth như là chấn kinh nhìn người đàn ông đứng sau lưng Trì Hoan, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, tái nhợt nghiêm mặt lộ ra vẻ mặt cười miễn cưỡng, "Đúng... Tụi em không có gì, chị Trì Hoan, chị không cần hiểu lầm..."
Ôn Ý lạnh lạnh tà liếc mắt một cái.
Bản lĩnh giấu đầu hở đuôi này, lợi hại.
Trì Hoan nhìn cô ta, mỉm cười, "Nếu không có gì, vậy cô thực xin lỗi tôi chuyện gì?"
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn sườn mặt cô gái, mày kiếm nhíu lại, đường cong cằm cũng dần dần căng chặt lên.
Ánh mắt Beth rất lớn, nước mắt tách tách muốn rơi xuống, vẻ mặt đều là bối rối muốn giải thích lại không biết nói cái gì, "Em... em chỉ là..."
"Bốp!"
Một tiếng thanh thúy mà vang dội gần như vang vọng toàn bộ phòng khách, một câu của Beth còn chưa nói xong, một bàn tay liền hung hăng vung tới đây.