Editor: May
Không đợi Mặc Thời Khiêm nói cái gì, Ôn Ý trước nhẹ nhàng ôn nhu ra tiếng, "Vẫn là chờ hừng đông lại đi đi, lúc tôi mới từ sân bay tới đây thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn xe... May mắn mưa ở sân bay bên kia không có lớn như vậy, nếu không nói không chừng chuyến bay này chỉ có thể bay trở về Pari, Thời Khiêm, quần áo Trì tiểu thư hình như là ướt, vẫn mặc khẳng định sẽ cảm lạnh, chú dẫn cô ấy đi thay quần áo đi."
Trì Hoan lắc đầu, "Tôi không sao, tôi muốn trở về."
Vừa rồi cảm xúc dao động rất kịch liệt, vốn kích động, lại thêm hút thuốc mê, hiện tại cả người cô đều là suy yếu đồng thời từ thân thể đến tinh thần.
Càng đừng nói... Cô sợ hãi.
Cô sợ lát nữa người một nhà Larry xuống dưới, sẽ cho cô đả kích càng trí mạng --
Mặc dù cô ở cửa, đã muốn nghe được tiếng kêu của Beth.
Nhưng cô vẫn là không dám chính mắt đối mặt.
Lần đầu, Trì Hoan cảm thấy chính mình là một người nhu nhược, tình nguyện giống như một đà điểu rúc đầu chôn ở trong cát.
Mặc Thời Khiêm vươn tay vuốt quần áo trên người cô, lúc trước Mạc Tây Cố bảo cô sấy khô, cô sấy đại khái một nửa, hiện tại là không vặn ra nước nhưng sờ lên là trạng thái lạnh ẩm.
Người đàn ông ôm ngang cô lên, thấp giọng lấy ngữ khí dỗ dành an ủi nói, "Ngoan, chúng ta trước thay quần áo, em như vậy sẽ cảm mạo."
Anh ôm lấy cô, cô cũng không phản kháng, mặc dù trong lòng cô vẫn là có một tầng bài xích mỏng manh lại lái không đi được, "Em không mặc quần áo của Beth, em tình nguyện mặc ướt."
Đây là nhà Larry, bọn họ vốn không nghĩ qua đêm cho nên cũng không mang quần áo, nếu muốn thay quần áo kia hơn phân nửa chỉ có thể mặc của Beth.
Mặc Thời Khiêm nguyên vốn là nghĩ nếu trên xe không có mang quần áo dự bị, vậy trực tiếp cởi ra, anh thay cô hong khô.