Editor: May
Anh cũng không thu hồi tay, thấp mắt nhìn chăm chú vào mặt của cô.
Trì Hoan cúi mặt, không có nhìn anh.
Ôn Ý không nói chuyện, Tống Xu lại vẫn duy trì im lặng.
Mạc Tây Cố đứng ở cách đó không xa, cũng vô thanh vô tức vẫn duy trì im lặng, chỉ là đôi mắt thật sâu nhìn chăm chú vào bọn họ.
Larry tiên sinh có chút đắn đo không biết sự tình phát triển đến tột cùng có thuận lợi hay không, cau mày lấy một loại ngữ khí tiếp cận chất vấn hỏi, "Mặc tổng, con gái của tôi đâu?"
Mặc Thời Khiêm không quan tâm ông ta.
Anh trực tiếp đi về phía trước từng bước, dùng tay không có thu hồi nắm ở bả vai của cô gái, sau đó dùng lực, ôm thân thể cô vào ôm ấp của mình, cằm để ở đỉnh đầu của cô, tay kia thì vòng thắt lưng của cô, ôm vào ôm ấp càng sâu.
Trì Hoan gần như là bị anh ấn vào trong ngực, mặt dán ở ngực anh, giữa hơi thở ngửi được hơi thở trên người anh, hốc mắt đã muốn khô rất nhanh lại ươn ướt, chua xót lợi hại.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn trầm thấp thở dài, "Mắt đều khóc sưng lên, " tay dừng ở trên vai của cô vuốt đầu cô, "Ngoan, không có việc gì, không có việc gì."
Thật ra cô không khóc ra tiếng, dù là lúc gõ cửa phá cửa không nhịn được, ở ngoài cửa khóc thật lâu.
Tay cô chỉ nắm áo anh, nước mắt làm ướt trước ngực anh.
Không có việc gì chỉ là cái gì.
Không có việc gì, chỉ lại là cái gì.
Tươi cười trên mặt Larry tiên sinh đã muốn không thấy.
Không nói Mặc Thời Khiêm là thái độ gì, Laurence không tới mới là trí mạng nhất.
Ông ta phái con dâu tới đây, không chỉ có không có thành ý, hơn nữa hoàn toàn không áp chế được Mặc Thời Khiêm.