Editor: May
Mạc Tây Cố nheo mắt lại, không lên tiếng.
Không nói chân anh bị thương, từ nhỏ chính là quý công tử sống an nhàn sung sướng, cũng không thể so với Mặc Thời Khiêm có cha nuôi mở võ quán từ nhỏ, lại ở khi còn trẻ lăn lộn ****, nếu bọn họ phái vệ sĩ cưỡng chế muốn dẫn Trì Hoan đi...
Liền trước mắt mà nói, anh không có cách nào ngăn cản.
Larry tiên sinh nâng tay tiếp đón hai vệ sĩ phía sau, "Các người mang Trì tiểu thư đi đổi thân quần áo khô, sau đó đưa cô ta đi Maldives."
Mạc Tây Cố vẫn là lên tiếng, anh chậm rì rì nói, "Maldives sao, tôi mang cô ấy đi là được rồi."
Trì Hoan ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái.
Tầm mắt có hai giây đối diện ngắn ngủn.
Sau đó giây tiếp theo, cô đột nhiên cầm ly trên khay trà dùng sức ném tới bên chân Mạc Tây Cố.
Ly thủy tinh ở bên chân người đàn ông vỡ thành mảnh nhỏ.
Hai mắt đỏ bừng của cô trừng anh, "Mạc Tây Cố, anh đừng tưởng rằng chuyện vừa rồi đại biểu cái gì, dù anh làm cái gì, tôi cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh."
Mạc Tây Cố vừa đi, vừa hướng tới phía cô, "Em cảm thấy không thể đại biểu cái gì, với tôi mà nói rất đại biểu, tha thứ hay khôn em có thể quyết định, nhưng muốn đi Maldives hay không, tôi đến quyết định."
Trì Hoan cầm lấy cái ly trên bàn trà tiếp tục ném.
Ném xong rồi lại căm tức ném những thứ khác.
Mãi cho đến toàn bộ phòng khách đều bị cô ném thành một mảnh đống hỗn độn, cô rốt cuộc tìm không thấy thứ có thể ném nữa, hai vệ sĩ tiến lên, một trái một phải muốn chế trụ cô.
"Trì tiểu thư, mời cô phối hợp với chúng tôi..."
Trì Hoan đương nhiên không thể "Phối hợp".