Editor: May
"Hoan Hoan!"
Cô nhìn qua chật vật lại yếu ớt, nhưng ánh mắt lại lạnh cứng như lưỡi dao sắc bén, "Tôi nói, đừng gọi tên của tôi."
Larry phu nhân lường trước được Trì Hoan sẽ hận bà, nhưng đến trước mắt, lòng của bà vẫn là không kiềm được trầm xuống.
Qua nửa ngày đều nói không ra lời.
Larry trước thẳng nhíu mày nhìn một màn này, như là xem không nổi lên tiếng, "Hoan Hoan, thái độ đối với mẹ cô này, thật sự là rất tổn thương lòng của bà ấy... Cho dù không có Mặc Thời Khiêm, về sau chúng tôi cũng sẽ cung cấp điều kiện phát triển tốt nhất cho sự nghiệp của cô..."
Trì Hoan thuận tay liền cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà lên, ném thật mạnh về phía mặt đất giữa vợ chồng bọn họ.
Phát ra tiếng vang thật mạnh, nhưng không có bể toàn bộ.
Giọng nói Larry tiên sinh im bặt ngừng lại.
Trì Hoan cười lạnh, "Người một nhà chính là người một nhà, các người thật đúng là ghê tởm đến tận cùng."
Ánh mắt lạnh lẽo của cô đảo qua trên người bọn họ, phát ra cười nhạo.
Sau đó lui về sau hai bước, liền như vậy ngồi ở trên sô pha.
Cô giống như là sốt ruột, hỏng mất, bệnh tâm thần, sau đó là hận.
Cuối cùng phát tiết xong tất cả cảm xúc, liền chỉ còn lại có bình tĩnh không hề có độ ấm.
Trì Hoan cảm thấy cô chính là quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Cô nhắm mắt, sau đó mở ra, một thân chật vật cùng tóc hỗn độn làm cho mặt khốc đến xinh đẹp của cô lúc này nhìn qua có cổ lạnh lẽo dọa người, ánh mắt nhìn trực tiếp lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cô nhìn bọn họ chằm chằm, đột ngột nhẹ nhàng cười, "Các người là tưởng chờ Laurence đến đây... để ông ta vừa vặn bắt tại hiện trường, sau đó vu hãm Mặc Thời Khiêm cường gian con gái các người, thuận thế buộc anh ấy cưới Beth, chia tay với tôi... Đúng không?"