Editor: May
Cô thầm nghĩ ngăn cản.
Cô không muốn người đàn ông của cô bị những người phụ nữ khác nhúng chàm.
Cô không muốn mất đi anh, cô không muốn, dù anh yêu cô hay không, có thể yêu cô hay không.
Mạc Tây Cố gần như là thật không có biện pháp gì với cô.
Tuy rằng lầu hai không cao cũng quăng không chết người, nhưng cô liền rậm rạp chàng chàng nhảy xuống như vậy, may mắn có thể là ngã gãy chân, nếu bất hạnh gãy đứt cũng có thể.
Nếu không hay ho, té tàn cũng không phải không có khả năng.
Mạc Tây Cố bất chấp mọi thứ, lực đạo trên tay bỗng tăng thêm, ném cô trở về trong phòng, sau đó vươn tay đóng cửa sổ lại thật mạnh lần nữa, xoay người gương mặt lạnh lẽo nhìn cô gái chật vật, "Em thử xem xem tôi không cho phép em nhảy em có thể nhảy xuống không."
Đàn ông và phụ nữ ở trên thể lực là khác nhau, cho tới bây giờ chính là rất khó vượt qua.
Thần kinh buộc chặt của Trì Hoan gần như sắp đứt ra, cổ họng bén nhọn nói với anh, "Tôi không cần anh quản chuyện của tôi, anh đừng quản tôi."
Cô nói xong, vừa muốn xông lên trước mở cửa sổ.
Mạc Tây Cố chỉ cần lại giữ chặt cô lần nữa, ngón tay dùng sức chế trụ cổ tay cô, nói từng chữ một, "Trì Hoan, em nghe kỹ cho tôi, hôm nay tôi không có khả năng cho em nhảy xuống, em tỉnh táo lại một chút... Tôi nghĩ biện pháp mở cửa cho em."
Chờ anh ta nói xong một câu cuối cùng, cô gái lại đột nhiên không một tiếng động, hai mắt tối đen mở rất lớn, liền như vậy nhìn anh.
Sau khi qua vài giây, giọng nói cô khàn khàn thấp xuống, "Được... tôi bình tĩnh, anh giúp tôi một chút."
Lúc này Mạc Tây Cố mới buông ra tay giữ tay cô ra, chậm rãi nói, "Tôi thử đá văng cửa... Nếu không có biện pháp đá văng, tôi nhảy xuống từ cửa sổ, nghĩ biện pháp lấy chìa khóa mở cửa cho em, hoặc là tôi đi tìm Mặc Thời Khiêm thay em, được không?"