Editor: May
"Anh mẹ nó lập tức..."
"Cái gì..." Một câu của anh còn chưa nói xong, đột nhiên lại bị cắt đứt, chỉ nghe Tiêu Ngự ở đó lười biếng cười, "Tôi nói anh là người không tín hiệu, hay là di động không tín hiệu, muốn lão tử làm gì..."
Mặc Thời Khiêm mới đầu còn tưởng rằng là anh ta giả bộ, trước mắt đột nhiên đâm đau, tất cả ánh sáng sáng lên một lần nữa.
Âm thanh trong di động cũng lúc lớn lúc nhỏ, dần dần biến thành tiếng sàn sạt.
Chờ ánh mắt thích ứng ánh sáng, anh mới phát hiện khu tín hiệu di động xuất hiện chữ không phục vụ.
Ánh mắt đột nhiên nhíu lại, nhất thời bộc phát tàn nhẫn.
Chặn tín hiệu.
Anh còn chưa kịp nói, thông báo Phong Hành phái người tới đây.
Tiêu Ngự, chờ anh trở về sẽ làm thịt anh ta!
Gương mặt anh âm trầm thấu, thân thể vốn sẽ không lau gì, mặc quần áo vào đều bị làm ướt hơn phân nửa, tóc cũng không lau, lọn tóc không ngừng có bọt nước theo hình dáng khêu gợi của anh nhỏ xuống.
Trì Hoan...
Nhấc chân liền đi ra ngoài, lại phát hiện thân thể lửa nóng có xu thế dần dần không khống chế được.
Mới vừa đi ra phòng ngủ, liền nhìn đến Beth bưng rượu ngọt vừa vặn đẩy cửa vào.
Cô ta thuận tay đóng cửa lại, lộ ra cười ngọt ngào, giọng nói lại ngán chọc người, "Chị Trì Hoan đi đưa rượu ngọt cho Mạc thiếu, cho nên em chỉ đành đưa cho ngài... Mặc tổng, ngài không ngại đi."
Người đàn ông cao lớn híp đôi mắt, trên mặt tuấn mỹ là bọt nước từ trên tóc chảy xuống, gợi cảm lại hung ác nham hiểm đáng sợ, môi mỏng cắn câu lên một độ cong, là lạnh đến mức tận và trào phúng.