Editor: May
Nhìn một cái, đây là thái độ miễn cưỡng gì?
Phụ nữ càng tức giận, "Ai muốn anh bồi, hừ, em thấy anh là càng ngày càng chán ghét."
Ngón tay Mặc Thời Khiêm giữ cằm của cô, xoay mặt cô sang, nheo mắt lại nhìn bộ dáng kiêu ngạo vui đùa tiểu tính tình này của cô, trong lòng không kiềm được bật cười, "Không cùng em cũng sinh khí, cùng em cũng sinh khí, em còn muốn anh hầu hạ như thế nào?"
Cô xoay mặt sang một bên, không quan tâm anh.
Người đàn ông hôn không đến mặt của cô, đơn giản hôn cổ của cô.
Trì Hoan bị anh làm cho nhột đến không thôi, nhưng lại không giãy ra ôm ấp của anh được, vẫn là bị hôn đến phá công, nhịn không được nói, "Được rồi anh đừng náo loạn, thật nhột."
"Nhột?" Ý cười của người đàn ông liền càng sâu từng chút, như là tràn ra từ trong cổ họng, giọng nói lại khàn khàn thấu, "Chỗ nào nhột... Phía dưới sao?"
Cô xấu hổ thành giận, "Mặc Thời Khiêm, anh thật sự là càng ngày càng hạ lưu."
Anh nhìn khuôn mặt bạc hồng của cô, thản nhiên cười nhẹ, "Nếu anh không hạ lưu, ai sẽ khiến em nhột?"
Trì Hoan, "..."
"Cốc cốc."
Đang vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trì Hoan nhìn thấy mày kiếm của anh lập tức không hờn giận nhíu lại, một bộ dáng chuyện tốt tối tăm bị quấy rầy.
Cô trừng mắt nhìn, "Phỏng chừng lại là Beth."
Mặc Thời Khiêm buông lỏng tay ra, nhíu mày mặt không chút thay đổi nói, "Anh đi mở cửa."
Ở nhà của mình có thể không để ý tới người gõ cửa, nhưng ở nhà người khác không để ý tới, liền có vẻ thực không có lễ phép.