Nghĩ bình thường cô nói cái gì chính là cái đó, lại uổng việc cô ăn nói khép nép cầu xin, anh lại kiên quyết lãnh đạm, lại từng lần một ép cô, cô liền không nói ra được một bụng nóng giận nghẹn khuất.
Cô nhớ rất rõ ràng.
Cô cầu xin anh rất lâu, anh không chỉ không có dao động một chút gì, hơn nữa từ đầu tới cuối đều hé ra khuôn mặt lạnh, một tia đau lòng cũng không có. Cô còn thân thiết với anh, thậm chí…còn tưởng đây là chuyện vui…
Trì Hoan thậm chí không biết mình là đang buồn giận hay sao nữa, hay là…
Cô không đẹp sao, vóc người cô không tốt sao?
Đàn ông muốn theo đuổi cô nhiều như Cá diếc sang sông, chẳng lẽ cô ở trước mặt của anh không có một chút sức hấp dẫn gì hay sao? Bà đây phải chăng không nữ tính?
Mạc Tây Cố vì một người phụ nữ đã lập gia đình không để ý cô bị trúng thuốc.
Còn người này ở cùng cô một đêm khi cô trúng thuốc, cũng không có ý định động chạm gì sao?
Trì Hoan có chút ấm ức cùng cô đơn, ngón tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nói: “Chuyện tối hôm nay, không cho phép nói ra một chữ.”
Mặc Thời Khiêm lạnh nhạt nói: “Tôi đã rõ, đại tiểu thư yên tâm.”
Lại an tĩnh trong chốc lát, Mặc Thời Khiêm ném khăn lông, đi ra tìm máy sấy tóc cho cô.
Âm thanh máy sấy tóc rất yên lặng, Trì Hoan đột nhiên có một cái ý nghĩ rất hoang đường.
Tối nay cô giống như cảm thấy người đàn ông này đặc biệt nhìn rất được, thấy anh thật đẹp mắt, hay là cô uống thuốc đầu óc bị mê muội?
Xoay người nghĩ đi xem một lần nữa cho rõ ràng, kết quả mắt tối sầm lại ——
“Đại tiểu thư.”
Trì Hoan ngất đi.
Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức,Trì Hoan cảm giác được cánh tay có lực ôm lấy cô.
Thực sự là… Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể dễ như trở bàn tay tiếp lấy Trì Hoan giống như xách con mèo nhỏ.
… … …
Trì Hoan sốt, sốt cao 39° 2.
Chờ cô tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.
Vẫn chưa hoàn toàn mở mắt ra, nhờ vào nắng chiều mông lung, trông thấy ở mép giường có thân hình đàn ông cao to.
Cô theo bản năng cho rằng là vệ sĩ của cô “Mặc Thời Khiêm, tôi khát.”
Mạc Tây Cố nghe thấy cô tỉnh lại liền kêu Mặc Thời Khiêm, lại đột nhiên nghĩ tới lúc mình nhận được tin tức liền chạy tới phòng bệnh, người đàn ông kia mặc dù một dạng bình bình đạm đạm như bình thường, kêu một tiếng Mạc thiếu, nhưng đáy mắt rõ ràng lại xẹt qua tia lạnh lẽo.
Mạc Tây Cố nhíu mày lại, vẫn xoay người đi rót một ly nước.
Chờ Trì Hoan được đỡ ngồi dậy, mới nhìn rõ ràng người trước mắt không phải là Mặc Thời Khiêm, mà là người đàn ông tối hôm qua để lại mình cô ở quán rượu rồi rời đi.
Cô không có nhận nước, cũng không nói chuyện, liền như vậy nhìn anh ta.
Mạc Tây Cố đưa ly nước đến tay Trì Hoan, nhưng cô không nhận, anh ta vẫn duy trì động tác này, trầm giọng mở miệng “Trì Hoan, tối hôm qua thật xin lỗi.”
“Nếu như tối qua em cùng đàn ông khác ngủ với nhau thì sao?”
Ngón tay anh ta căng thẳng, nhíu mày một cái, mới nói: “Tôi biết vệ sĩ của em một mực theo em, sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.”
Trì Hoan ngiêng đầu, cô xưa nay thanh thuần nhưng cũng quyến rũ, truyền thông đánh giá cô yêu mị chứ không kiều diễm ướt át tục khí.
Đột nhiên cô cười hỏi: “Vậy nếu như em ngủ với anh ấy thì sao?”
Mạc Tây Cố vẻ mặt thực bình thản “Anh ta nhìn qua sẽ không phạm sai lầm cơ bản như vậy.”
Trì Hoan cúi đầu, nhìn trong phòng bệnh ga trải giường màu trắng.
Âm thanh của Mạc Tây Cố vang trên đỉnh đầu “Trì Hoan, em trước tiên uống nước đi.”
Yên tĩnh trong chốc lát, cô vẫn đưa tay ra nhận lấy ly nước, uống vài ngụm. Để ly xuống, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt khôi ngô trước mắt, người cô luôn yêu thích lại theo đuổi nhiều năm, kéo khóe môi, cười nói: “Cô ta lấy không được người tốt anh định làm sao? Hủy bỏ hôn ước của chúng ta, phụ trách hạnh phúc của cô ta à?”
Mạc Tây Cố một tay để trong túi quần tây, lông mày đẹp hơi hơi nhíu.
Trì Hoan ngửa mặt lên, khinh thường kéo dài giọng nói: “Bốn năm trước cô ta là một cô bé lọ lem nghèo khổ, nhà các anh coi thường cô ta, bây giờ cô ta là một người đã kết hôn, nếu như bây giờ anh muốn cùng cô ta quay trở lại… Mẹ anh đoán chừng sẽ nhảy lầu?”
Yên tĩnh một lúc lâu.
Mạc Tây Cố nhàn nhạt chậm rãi mở miệng “Hôn ước không hủy bỏ, tôi sẽ lấy em, chuyện của cô ấy… trước hôn lễ tôi sẽ giải quyết gọn gàng.”
Mạc Tây Cố vẻ mặt hời hợt lãnh đạm, cơ hồ nhìn không ra bất kỳ cảm tình nào.
Trong lòng Trì Hoan một trận đau nhói.
Nhưng trên mặt cô vẫn mỉm cười “Được, em tin anh”
Nói xong vén chăn lên muốn đứng dậy “Đói quá mời em ăn cơm đi, coi như xin lỗi chuyện tối ngày hôm qua.”
Mạc Tây Cố đưa tay đè nhẹ trên bả vai của cô, trầm giọng nói “Em còn đang sốt, muốn ăn cái gì, tôi cho người mua tới cho em.”
Cô cong môi đỏ mọng làm nũng nói: “Em khỏe rồi, ghét nhất nằm ở trên giường bệnh, nhàm chán chết đi.”
“Thật sự khỏe?”
Cô nặng nề gật đầu.
“Tốt lắm, nào thì đi ăn cơm.”
Trì Hoan thay quần áo khác, sau đó gọi điện thoại cho Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói “Tôi cùng Tây Cố đi ăn cơm, anh thay tôi làm xong thủ tục xuất viện, cũng không cần tiếp tục đi theo tôi, Tây Cố sẽ đưa tôi về nhà.”
Người kia yên tĩnh mấy giây, sau đó trả lời chỉ một chữ đơn giản “Được.”
Cuối ngày mùa thu, Trì Hoan mặc áo lông vàng nhạt cổ áo hình chữ V làm nền tảng, bên ngoài là cái áo khoác mỏng màu đỏ, tóc dài xoăn như rong biển rũ xuống bên hông, trong tay là túi xách hàng hiệu số lượng giới hạn.
Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng noãn, đáng yêu mà xinh đẹp.
Cửa phòng bệnh vừa mở, Trì Hoan còn chưa bước ra, liền thấy người phụ nữ đứng ở cửa.
Trì Hoan ngẩn ra, trên mặt vốn tràn đầy nụ cười rất nhanh phai nhạt đi.
Tô Nhã Băng.
Cô ta mặc quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen, tóc đen dài cũng không giấu được vết thương tím bằm trên mặt, cúi đầu đứng ở nơi đó, mười ngón tay xoắn chung một chỗ, tựa hồ rất lo lắng bất an.
Thấy Mạc Tây Cố, cô ta rõ ràng sửng sốt một chút.
Trì Hoan nhàn nhạt lên tiếng “Tô tiểu thư.”
Tô Nhã Băng lúc này mới phục hồi lại tinh thần, một bộ áy náy nhìn Trì Hoan “Thật xin lỗi Trì tiểu thư… Tôi… Nghe Tây Cố nói cô lên cơn sốt nằm viện, vì ở gần đây cho nên muốn đến xem một chút.”
Vừa nói xong cô ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên lui về phía sau hai bước “Hai người muốn đi ra ngoài sao? Tôi đây không quấy rầy.”
Dứt lời liền xoay người, một dạng chạy trối chết phải đi.
Trì Hoan lần nữa gọi cô ta lại “Tô tiểu thư.”
Tô Nhã Băng dừng chân lại, xoay người nhìn Trì Hoan, miễn cưỡng cười, hỏi nhỏ “Trì tiểu thư còn có việc sao?”
Nếu như nói Trì Hoan là kèm theo hào quang xinh đẹp, như vậy Tô Nhã Băng chính là dạng phụ nữ có bộ dạng nhu nhược yếu đuối.
Mạc Tây Cố đưa tay kéo cánh tay của Trì Hoan lại, nhíu mày thản nhiên nói “Không phải đói sao, đi thôi, đi ăn cơm.”
Mạc Tây Cố dùng một lực lớn trên cánh tay của cô làm cho cô bị đau.
Trì Hoan cúi đầu nhìn ngón tay đàn ông khớp xương rõ ràng, ngực cứng lại.
Anh ta chẳng lẽ cho là, cô định làm khó dễ người phụ nữ này sao?
Cô quay đầu, ngiêng đầu nhìn về phía Tô Nhã Băng “Nghe Tây Cố nói chồng cô có khuynh hướng bạo lực gia đình, thường xuyên đánh ngươi, tôi nhớ không lầm, ở nước Mỹ bạo lực gia đình có thể báo cảnh sát.”