Editor: May
Sau đó Mạc phu nhân còn có ý vô tình nói ra một câu, Trì Hoan sẽ đi.
Ước chừng là thấy anh ngẩn ra, vì thế lại cười nhạt bổ sung một câu, "Laurence vì chia rẽ Trì Hoan và Mặc Thời Khiêm, sai người giết Trì An ở trong ngục giam... không phải con vẫn nhớ thương cô ta sao, nếu cô ta lại chịu ủy khuất gì, con còn có cơ hội cứu mỹ nhân."
Lúc ấy anh không nói chuyện.
Nhưng hôm nay vẫn là ma xui quỷ khiến lái xe tới đây.
Anh thấy rõ tất cả, khi Mặc Thời Khiêm kéo mở cửa xe để cho cô xuống xe, cô ngẩng đầu tự nhiên mà nở nụ cười với người đàn ông kia, lại tự nhiên mà giơ tay đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.
Trong ánh mắt là tin cậy toàn tâm toàn ý mà phụ nữ luân rơi vào trong tình yêu mới có .
Mà tin cậy này làm cho anh ghen tị.
Dù là lúc theo đuổi anh, hay là một tháng ngắn ngủn bọn họ định ra ngày kết hôn, ấnh mắt cô nhìn anh từng có các loại cảm xúc, nhưng duy chi chưa từng có tin cậy như vậy.
Ba Mặc Thời Khiêm sai người giết ba cô, cho dù là như vậy, cô cũng vẫn muốn ở cùng với anh ta?
Liền yêu như vậy sao?
Nếu đêm đó anh nhịn xuống, ở khi cô điện thoại cho anh liền đi ra cửa tìm cô --
Hiện tại cô đã muốn là vợ của anh.
Trên mặt anh lạnh nhạt, nhưng đáy lòng là trống rỗng khuếch trương và ghen tị, giống như một cái móng vuốt không ngừng gãi trái tim anh, sau đó miệng vết thương lại bị rót vào chua xót.
Còn chưa bước vào phòng ở, Beth liền từ bên trong đi ra đón, cô ta vẫn là giống như treo nụ cười ở trên mặt, "Chị Trì Hoan, các người đến đây đi, mau vào mau vào, bị mưa xối sao?"