Editor: May
Người đàn ông thấp mắt nhìn chằm chằm cô, trên môi mỏng tăng thêm vài phần cười nhàn nhạt lại nguy hiểm, tiếng nói sáng sớm ép tới đặc biệt thấp, "Sau này em còn có ngủ với anh không?"
Này rõ ràng đã muốn là ngữ khí uy hϊế͙p͙.
"Không cùng... ưm."
Cô còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông hung hăng hôn trụ.
Tiếp đó, Mặc Thời Khiêm lấn thân mà lên, thân thể mạnh mẽ mà trầm trọng bao trùm lên cô, thuận thế cầm lấy hai tay cô giơ lên muốn đẩy anh lại, đặt ở trên gối đầu.
Cuối cùng, mới nhìn xuống cô gái dưới thân từ trên cao, chứa đựng độ cong nhàn nhạt, "Cùng hay là không cùng?"
Sao trước kia cô lại chưa từng phát hiện qua, trong xương người đàn ông này còn có một mặt ác liệt như vậy chứ.
Ý tứ này của anh hiển nhiên là, không cùng liền không cần ngủ.
Ép buộc hơn nửa đêm còn chưa đủ, anh còn thật không sợ hư thận?
Thật ra Trì Hoan rất muốn không sợ chết nói một câu cô sẽ không cùng, có gan thì cùng cô làm một buổi sáng đừng đi làm.
Có thể tưởng tượng anh có tinh lực kia... Cô cũng không chịu nổi.
Lại đến cô thật sự không cần xuống giường đi đường.
Cô bĩu môi, lẩm bẩm nói, "Anh thật phiền, nhanh đi làm đi, em mệt muốn chết."
Hiển nhiên người đàn ông cũng không hài lòng, thản nhiên nói, "Trả lời xong có thể ngủ."
"Nếu em không trả lời, anh sẽ không cho em ngủ sao?"
Mặc Thời Khiêm nghe vậy liền cười cười, vươn một bàn tay ra vuốt ve lên hai má của cô, mắt tối đen nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, cúi đầu nói, "Đáp án anh muốn lấy dược, liền nhất định phải có được, em hiểu, hửm?"