Editor: May
Beth gần như là bị Trì Hoan trực tiếp đuổi đi.
So với Sở Tích, Trì Hoan cảm thấy cô không thuộc loại phạm trù EQ thấp bụng dạ thẳng thắn, dù sao hành tẩu vòng giải trí, dù có bối cảnh như thế nào cũng cần kinh doanh nhân mạch, nhưng cô cảm thấy có vài thời điểm càng thẳng càng có tác dụng --
"Buổi trưa tôi muốn cùng nhau ăn cơm với bạn trai tôi, cô đi về trước đi."
"Các người thật ngọt ngào a, ngày hôm qua em nháo với anh ấy vài câu, nói chuyện rất không dễ nghe, chị Trì Hoan, bằng không em cùng nhau đi với các người đi, em muốn nói lời xin lỗi với anh ấy."
"À, so với thời gian hai người chúng tôi dùng cơm bị người thứ ba quấy rầy, tôi nghĩ giải thích đối với anh ấy mà nói là có thể có hay không đều được."
"..."
"Được rồi, ngượng ngùng em không nghĩ tới chuyện này... Chỉ là hiện tại mới chưa đến tám giờ, bây giờ chị liền đi ra ngoài sao?"
"Ừ, tôi muốn theo khuê mật của tôi đi dạo phố."
"Đi dạo phố sao, em cùng nhau đi với các người nhé, em đến thành phố Lan vài ngày rồi còn chưa có đi dạo phố đâu, mẹ đã muốn không có đáng ngại, bệnh viện có y tá, ba em cũng sẽ ở cùng bà ấy."
Trì Hoan nhìn bộ dáng vui mừng của cô ta, thản nhiên nói, "Nhưng là, tôi cũng không muốn cùng nhau đi dạo phố với cô."
Beth bi thương nhìn cô, "Chị Trì Hoan, vì sao chị chán ghét em như vậy?"
Trì Hoan câu môi, "Trên địa cầu này hơn sáu mươi triệu dân cư, sắp xếp người tôi chán ghét ngay cả số đuôi cũng chưa đến, chẳng lẽ tôi đều phải theo chân bọn họ cùng nhau đi dạo phố sao?"
Cô thật là không thích Beth.
Có thể như lời chính cô ta nói, bởi vì cô ta chiếm tình thương của mẹ vốn nên là thuộc loại về cô.
Có thể là câu nói bạn trai cô nói nhà Larry muốn cho cô ta gả cho Mặc Thời Khiêm.