Editor: May
Trì Hoan thản nhiên nhìn cô ta, "À? Anh ấy chỉ trích cái gì?"
Beth gỡ balo mình đeo trên lưng xuống, ngược lại ôm vào trong ngực, "Em biết chị hận mẹ mấy năm nay đối không có đi thăm chị, nhưng thật ra bà ấy vẫn đều chú ý chị... Chính là không có để cho chị có biết, ngày hôm qua chị ở phòng bệnh, rất lạnh lùng rất đả thương người."
Trì Hoan nhìn balo của cô ta, kéo kéo môi, "Xem ra cô là có chuẩn bị mà đến, vậy cô vào đi, chờ tôi rửa mặt xong, lại xem một chút cô muốn cho tôi xem cái gì."
Dứt lời, cô liền xoay người đi vào trong phòng.
Beth nhìn bóng dáng của cô, trên môi lộ ra vài phần tươi cười, ôm túi xách theo hộp giữ ấm đi theo vào
Trì Hoan trở về toilet tiếp tục rửa mặt, rửa mặt, bảo vệ làn da, buộc tóc dài thành viên thuốc đơn giản, lại đi phòng giữ quần áo chọn một thân quần áo để thay, thu thập không sai biệt lắm, mới trở về phòng khách một lần nữa.
Tượng trưng rót một ly trà đặt ở trên bàn trà.
Beth nhìn Trì Hoan thu thập xong thay đổi kiện áo lông bên trong đi ra, trên mặt lại lộ ra cười ngọt ngào, vươn tay vặn mở hộp giữ ấm ra, "Chị ơi, chị ăn bánh bao trước đi."
Trì Hoan liếc nhìn cô ta một cái, nhặt đũa lên không nhanh không chậm gắp một cái, vừa ăn vừa thản nhiên nói, "Cô gọi tôi là chị Trì Hoan còn miễn cưỡng nói qua, chị gái thì vẫn là thôi đi, tôi không có thói quen nhận loạn em gái."
"Nhưng mẹ của em chính là mẹ của chị, chị lớn hơn em một tuổi rưỡi, em hẳn là gọi chị là chị nha."
Trì Hoan hơi nhấc mí mắt, môi đỏ mọng câu ra vài phần thản nhiên trào phúng, "Tôi đã không có mẹ rất nhiều năm."
Beth nhìn bộ dáng cô chậm rãi cắn bánh bao nhỏ ăn, đều có một cỗ ưu nhã bẩm sinh của thiên kim tiểu thư.