Editor: May
Người đàn ông giơ lên tiến lên, Larry phu nhân nhào tới.
Quá trình hành hung rất đơn giản, tên côn đồ kia thân thủ bình thường, đối phó Trì Hoan loại phụ nữ độc thân này còn được, gặp tài xế bên người Larry phu nhân, vài cái đã bị chế phục đánh chạy.
Mặc Thời Khiêm híp mắt, ánh mắt chuyển ám, nhưng mặt tuấn mỹ lại mặt lợi hại không chút thay đổi.
Phong Hành liếc Trì Hoan, không lên tiếng.
Sở Tích cũng là tính tình nói ít, chỉ nhìn bọn họ.
Trì Hoan xem theo dõi xong, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nắm tay của mình, đối với thống nhất trầm mặc này có chút không hiểu, vẫn là ra tiếng hỏi, "Theo dõi này... Có vấn đề gì sao?"
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn mặt trắng nõn của cô, lặng im vài giây, thản nhiên nói, "Không có."
Phong Hành tự nhiên sẽ không nói nhiều, rút điếu thuốc, vẻ mặt khó lường.
Sở Tích đột nhiên lên tiếng hỏi, "Người cứu cô kia... Là mẹ cô sao?"
Trì Hoan nhíu mày, nhưng vẫn là trả lời, "Ừ."
"Bà ta thường xuyên tới tìm cô?"
Trì Hoan, "... Không có."
Số lần tới đếm trên một bàn tay, thật sự là không tính là thường xuyên.
"À, " Sở Tích cầm lấy nước trái cây uống đến một nửa lúc nãy của cô, tự cố mục đích bản thân nói, "Vậy thì thật là trùng hợp."
Phong Hành, "..."
Mặc Thời Khiêm nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc cô ta.
Sở Tích nhìn bọn họ, thực không hiểu, "Vốn chính là thực trùng hợp nha, mấy ngày nay cô ấy không bước chân ra khỏi nhà, vừa vặn ra cửa mẹ cô ấy liền đã tìm tới cửa, hơn nữa lại vừa vặn không sớm một chút, không muộn một chút, đỡ một dao này... Đúng dịp này trước sau khác biệt không hề vượt qua mười giây, nếu không bị thương chính là bản thân Trì Hoan."