Editor: May
Bất ngờ không kịp phòng chống lại đôi mắt đen thâm trầm cực đoan của người đàn ông, anh đang nhìn chăm chú vào cô, như là đã nhìn chăm chú thật lâu.
Trì Hoan né tránh tầm mắt của anh, một lần nữa bưng ly thức uống nóng kia lên, nắm ở trong tay, cúi mặt mày, nhẹ giọng hỏi, "Sao anh lại tới đây?"
Người đàn ông vẫn đang là gương mặt lạnh lùng bình tĩnh, "Bảo an tiểu khu của em gọi điện thoại cho bảo vệ cửa của anh, trong bệnh viện có người nhìn thấy em, cũng gọi điện thoại cho anh, " Anh dừng nửa giây, nheo mắt lại, "Chỉ có em, không nghĩ tới gọi điện thoại cho anh."
Anh vốn không tin cô nói quên.
Người ở sau khi gặp chuyện không may theo bản năng phản xạ có điều kiện đều sẽ tìm kiếm người mình ỷ lại nhất, huống chi là thiếu chút nữa bị người đâm dao bị thương.
Đừng nói cô chưa từng nghĩ qua, sau khi cô suy nghĩ, mới quyết định không gọi.
Trì Hoan nâng mắt một lần nữa, nhìn chằm chằm vào anh, "Anh có từng hỏi qua ông ta hay chưa, nếu em không rời khỏi anh, có phải ông ta muốn sau khi giết ba em, lựa chọn trực tiếp giết em không?"
Đồng tử người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô bỗng nhiên co rút nhanh, ngay cả hô hấp đều trầm vài độ.
Trì Hoan cười khẽ, "Anh đừng nhìn em như vậy, em không phải trách anh thiếu chút nữa hại em bị đâm... Anh đã muốn an bài An Kha đưa đón em bảo hộ em, hôm nay cũng là chính em không gọi điện thoại cho cô ấy..."
Xác thực, nếu cô để cho An Kha đi theo cô, hôm nay có thể liền sẽ không có ai bị thương.
Cô buông thức uống nóng, thản nhiên cười nói, "Cuối cùng em có quyền lợi biết, duy trì đoạn quan hệ này, rốt cuộc em phải thừa nhận bao nhiêu phiêu lưu, hoặc là có thể muốn trả cái giá lớn như thế nào... những thứ rõ ràng này, em mới có thể biết, có còn muốn quan hệ lưng đeo nguy hiểm hay không, hoặc là ngày nào đó em thật sự chết đi, kia cũng là tự em chọn, trước khi chết cũng sẽ không hối hận."