Editor: May
Cô quay đầu, "Còn có việc sao?"
"Cho dù con bị thương cũng vẫn kiên trì muốn ở cùng cậu ta sao?"
Trì Hoan không nói chuyện, cảm xúc cũng không có dao động gì.
Larry phu nhân hơi không thể cắt đứt thở dài, thản nhiên nói, "Vậy trong khoảng thời gian này con bảo cậu ta tới đón con đi, cũng đừng ra cửa một mình... Hoặc là, cần ta phái người đưa con trở về không?"
"Không cần, cám ơn."
Trì Hoan xoay người, nắm cửa kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.
Cô không có suy nghĩ gì khác, tính toán đi nộp phí nằm viện, liền đón xe về nhà... Tuy rằng nhà bọn họ khẳng định sẽ không thiếu chút tiền thuốc men ấy.
Đi còn chưa đến có mấy mét, bước chân của cô liền dừng lại.
Ngẩng đầu, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu đen đứng ở trước mặt của cô, anh nhíu mày nhìn máu dính trên người cô, mắt thâm thúy như mực, trầm giọng hỏi, "Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Trì Hoan né tránh tầm mắt của anh, "Quên, "
Cô đi qua từ bên người anh, thản nhiên nói, "Em muốn đi nộp phí bệnh viện và phí nằm viện, anh đi cùng em không?"
Cô đi còn chưa đến nửa mét, đã bị người đàn ông chế trụ cánh tay rãnh, giọng nói âm trầm vài phần, "Trì Hoan."
Khí lực trên tay anh quá nặng, Trì Hoan đau đến nhíu mày, "Anh làm gì?"
Nhìn anh bộc phát sắc mặt âm trầm, cô ước chừng cũng biết anh đang tức giận cái gì, mím môi nói, "Trước nộp tiền đã, em muốn đi ăn cái gì đó, giữa trưa còn chưa ăn gì, rất đói bụng."
Giằng co khoảng mười giây, Mặc Thời Khiêm thả lỏng tay, tay không hề giữ cánh tay của cô nữa, ngược lại nắm tay cô lên, vẫn là đè ép cảm xúc xuống, thuận theo ý tứ của cô, nhưng tiếng nói trầm thấp buộc chặt, "Được, đi nộp tiền trước, sau đó lại đi ăn cái gì đó."