Editor: May
Nhưng tay còn chưa có đụng tới cửa, thân hình cao lớn đột nhiên chuyển phương hướng, chân dài đi nhanh trở về.
Trì Hoan sửng sốt, còn chưa có phản ứng kịp anh muốn làm gì, khuôn mặt đã bị một tay đỡ lấy, người đàn ông tinh chuẩn đè ép xuống dưới.
Một nụ hôn thật dài.
Chờ anh rốt cục thỏa như mong nguyện chấm dứt, Trì Hoan đã sắp bởi vì hô hấp bị đoạt lấy mà không đứng thẳng nổi, nếu không phải ngón tay gắt gao nắm áo anh, có thể đã muốn mềm nhũn xuống.
Mặc Thời Khiêm sờ sờ tóc của cô, nhìn mặt thản nhiên đỏ hồng của cô, nói nhỏ, "Gặp sau."
Trì Hoan gật đầu.
Lần này anh đi ra ngoài cửa, không có quay đầu, nhưng lúc thuận tay đóng cửa cô gái đột nhiên lên tiếng, "Chờ một chút."
Tay anh dừng ở trên cửa, nâng mắt nhìn cô, "Hở?"
Trì Hoan nhìn con ngươi đen thâm trầm của anh, nhẹ nhàng ho một tiếng, "Anh thuận tiện giúp em xách rác đi nha, ngay tại cửa."
Mặc Thời Khiêm, "..."
Môi mỏng của anh mím lại, không tiếng động nhìn cô.
Trì Hoan cười ngượng ngùng, có chút vô tội nói, "Dù sao anh cũng phải đi xuống, trời rất lạnh, em không muốn ra cửa."
Lại nói tiếp, trước kia lúc anh là vệ sĩ của cô, thường xuyên sai sử anh đổ rác rưởi.
Mặc Thời Khiêm tự nhiên vẫn là xách túi rác từ trong thùng rác ra, xách đi xuống.
Trước khi cửa bị đóng lại, cô vẫn là nói một câu, "Trên đường có tuyết đọng, lái xe chậm một chút."
Động tác đóng cửa của người đàn ông ngừng một chút, nhìn cô gái nhỏ bộ dáng xinh đẹp đứng ở trong phòng, nhưng mặc thực trắng trong thuần khiết, vừa rồi vốn rằng cô muốn giữ anh qua đêm, thì ra chỉ là muốn anh đổ rác rưởi, chênh lệch tiêu tán không ít