Editor: May
Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô, thần sắc tối tăm vài phần.
Trì Hoan trở lại phòng khách, cầm lấy sách tiện tay để xuống, tiếp tục xem.
Xem xem, vẫn là xem không vào được, đơn giản ném tới một bên, lại lấy điều khiển mở ti vi lên.
Âm thanh vụn vặt trong phòng bếnh truyền đến một ít tiếng vang, lại qua không biết thời gian bao lâu, dần dần có mùi bay ra.
Buổi trưa Trì Hoan vốn chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, ngửi được hương vị này, cũng bất tri bất giác có chút cảm giác bụng đói kêu vang.
Nhưng mà cô ngồi ở trên sô pha, nghe động tĩnh người đàn ông ở bên trong bận việc, ngược lại có chút cảm giác ngượng ngùng...
Buổi sáng anh giúp cô nấu mỳ, buổi sáng thu thập hành lý cho cô, giúp cô chuyển nhà tự mình đưa cô tới đây, sau đó đi công ty đi làm, tan việc còn muốn tới đây làm bữa tối cho cô...
Tuy rằng những chuyện này cũng không phải là cô yêu cầu, hơn nữa mặc dù anh không muốn để cho cô tự mình động thủ, phần lớn anh đều có thể sai khiến người hầu, lái xe, đầu bếp hoàn thành, là người chính anh lựa chọn làm việc...
Nhưng là, ừ... thoạt nhìn giống như người đứng xem, nhưng cô không lười được...
Cô xem tiết mục nghệ thuật tổng hợp làm ầm ĩ trong TV, phát ngốc nghĩ... Nếu anh không phải là con của Laurence thì thật tốt, vừa kiếm tiền lại ở nhà...
Xem chừng thời gian không chênh lệch bao nhiêu, cô vẫn là đứng dậy đi đến phòng bếp.
Vừa đi tới cửa, người đàn ông nghe được tiếng bước chân của cô, nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói, "Lấy hai cái bát đi ra múc cơm, bát đã lâu chưa dừng, dùng nước ấm tráng qua."
"À, được."
Cô cầm hai cái bát, hai đôi đũa, đi đài lưu ly vặn vòi nước rửa, sau đó múc cơm.
Mở nồi cơm điện ra, phía sau lại vang lên giọng nói trầm thấp củ người đàn ông, "Coi chừng nóng."