Editor: May
Dùng là câu hỏi, nhưng lấy hiểu biết của Mặc Thời Khiêm đối với Phong Hành, có thể không hề áp lực tưởng tượng vẻ mặt ngậm thuốc vui sướng khi người gặp họa lúc này của anh ta.
Vốn lấy tính cách của anh, là không có thói quen thậm chí không thích nói với người khác chuyện riêng của mình, nhưng hơn nửa đêm không ngủ được, trong lòng lại ứ đọng -- Tuy rằng Trì Hoan không có thái độ kịch liệt hoặc là kiên quyết nói muốn dọn đi, nhưng anh nhìn ra được được ý niệm trong đầu cô chưa tiêu tan.
Hơn nữa đối phương lại là anh em mười mấy năm, cũng không cần che dấu, cầm di động soạn tin nhắn, xóa xóa giảm giảm cả buổi, cuối cùng gửi ra một câu đơn giản nhất, 【 Cô ấy muốn dọn đi. 】
Di động còn chưa để xuống, điện thoại của Phong Hành liền gọi tới đây.
Mặc Thời Khiêm tự nhiên thuận tay liền điểm tiếp nghe.
Đối với Phong Hành mà nói, anh đây là tiếp ngay lập tức, lúc này kinh ngạc hỏi, "Cậu thật đúng là để cho cô ấy dọn đi rồi?"
Mặc Thời Khiêm gửi tin nhắn, hoặc là không ở cùng với Trì Hoan, hoặc là Trì Hoan ngủ rồi.
Nhưng anh tiếp máy ngay, khẳng định không ngốc cùng Trì Hoan -- bình thường ngẫu nhiên có việc gấp tìm anh, đến nửa đêm khẳng định tìm không thấy người, di động chỉnh tĩnh âm số chết gọi cũng không có người tiếp.
Có thứ hỏi anh, anh nhẹ nhàng bâng quơ trở về câu, cô gái của anh ngủ cạn, cho nên buổi tối đừng gọi điện thoại cho anh.
Anh có phụ nữ rất giỏi?
Mặc Thời Khiêm ngả người ra sau, thản nhiên nói, "Không có."
Phong Hành hiểu rõ, có chút nghiền ngẫm cười nhạo, "Mất ngủ?"
Anh không hé răng, hút một hơi thuốc dài, sau đó chậm rãi phun ra, cuối cùng dùng bàn tay không cầm điện thoại tới cầm thuốc, lại vẫy tro thuốc ra.
"Mất ngủ vì một cô gái, cậu yêu cô ta?"