Editor: May
Trì Hoan nhìn mặt anh, kéo môi mà cười, "Em nói cái gì anh cũng nghe, em muốn cầu cái gì anh đều làm được... Nhưng mà em còn chưa mở miệng, anh đã phá hỏng trước không cho phép em nói chia tay, nào có người như anh vậy."
Điển hình muốn nén xuống trước khi bốc lên, rõ ràng bá đạo nhưng không lộ ra ở mặt ngoài, nhưng rõ ràng là chôn cường thế ở trong xương.
Mắt sắc thu liễm của Mặc Thời Khiêm nhấc lên gợn sóng từng chút, tiếng nói khàn khàn trở nên căng chặt, "Em muốn chia tay?"
Trì Hoan nhìn anh, có chút cảm xúc nào đó nghẹn ở trong cổ họng, không nuốt xuống được, cũng không phun được.
"Em không có trách anh, cũng không có oán anh... Chuyện này không phải lỗi của anh, " Cô nhìn nước trà đã muốn không còn khí nóng gì, nhẹ nhàng cười, "Lựa chọn là em tự mình làm, kết quả đương nhiên cũng là tự em gánh vác, dù thế nào cũng không trách đến trên người anh được."
Nên trách ai?
Thật ra cô không biết nên trách ai, Laurence sao?
Cô đặt ly nước lên trên bàn trà, ngón tay xen kẽ giao nhau, "Em... Mấy ngày nay mệt chết đi, trong lòng thực loạn, trong đầu cũng thực loạn... Em không biết làm sao đối mặt với bản thân em, cho nên cũng không biết... Nên đối mặt với anh như thế nào..."
"Cho nên?"
Đôi mắt người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô vẫn là muốn chia tay sao?
Nếu cô không thể không chia tay...
Những lời này trằn trọc trong đầu anh, mang ra gợn sóng cùng một chút kích động không ức chế được.
Nhưng lại lập tức bình tĩnh xuống, ý niệm trong đầu lãnh khốc rõ ràng.
Dù như thế nào, anh cũng sẽ không chia tay.