Editor: May
Bà ta còn có thể tới làm gì?
Lúc trước vứt bỏ cô, nhiều năm qua như vậy chưa từng thăm qua cô, xem con gái người khác thành con gái ruột, chẳng cô ta sẽ vì tranh thủ hạnh phúc của cô mà quay về ư?
Buồn cười.
Mặc Thời Khiêm không nói chuyện, nhìn về phía trước một lần nữa, nhưng ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm và lãnh khốc, môi mỏng cũng dần dần mím thành một đường thẳng tắp.
Trên đời này tình cha và tình mẹ được khen đến tận trời kia, có đôi khi, bạc tình đến buồn cười.
"Đợi khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh nhớ rõ dừng xe lại, em muốn mua chút thuốc mỡ cho ba em, ngày mai đưa qua cho ông ấy."
"Được."
Chờ khi trở lại biệt thự đồ ăn quả nhiên đã muốn xong rồi, gần như là nắm chắc thời gian lúc xe lái vào biệt thự dĩa món ăn cuối cùng liền nấu xong.
Buổi tối Mặc Thời Khiêm còn có chút văn kiện cần xử lý, cho nên anh đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trước.
Trì Hoan cuộn mình ở trong sô pha, ôm ipad xem kịch bản Khương Tung gửi cho cô.
Lúc người đàn ông tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy chính là bộ dáng không yên lòng xuất thần của cô, đầu ghé vào sô pha gối đầu lên, cả người liền lộ ra cổ hương vị rầu rĩ không vui.
Anh nhíu mày kiếm lại, mở chân dài đi về phía cô.
Trì Hoan nghe được động tĩnh của anh mới giống như hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, "Anh... chủ tịch các người còn ở lại thành phố Lan..."
Một câu còn chưa có nói xong, người đàn ông tiến vào phòng tắm tiền thuận tay cầm di động còn chấn động ở trên giường lên.
Giọng nói của cô vẫn là kiều nhuyễn, "Anh tiếp điện thoại trước đi."