Editor: May
"Chia đôi, không thể hơn." Động tcs trên tay Tiêu Ngự dừng một chút, ngẩng đầu một lần nữa, nheo mắt hẹp dài lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Trì Hoan, "Tôi nói người phụ nữ này, vì giúp người đàn ông mình giảm tiền, ngay cả cha ruột đều không để ý?"
Trì Hoan kéo môi cười, "Tuy rằng tôi không biết một mảnh đất rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, nhưng tôi biết chút tiền ấy cầm trực tiếp mướn ba người kia, tuyệt đối dư dả, tìm anh, chỉ là vì anh là thủ lĩnh của bọn họ, cũng đủ lực uy hϊế͙p͙... Nếu anh không đáp ứng, tôi thấy lấy tiền này đi mướn tất cả người trong ngục giam ba tôi cũng đủ."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo lại bình tĩnh của cô gái, ánh mắt phức tạp.
Tiêu Ngự, "..."
Anh lại không có lời nào chống đỡ.
Vì sao anh gặp được phụ nữ bộ dạng hơi xinh một chút, không phải nông cạn chính là ngốc nghếch, hai tên này tìm không phải chỉ số thông minh thăng chức cũng là thực khôn khéo?
Trì Hoan thấy anh ta chính là không lên tiếng nhìn chằm chằm chính mình, lôi kéo tay người đàn ông bên cạnh muốn đi, "Chúng ta đi tìm người khác."
Tiêu Ngự bị cô chọc tức đến bật cười, "Cô mẹ nó mua đồ ăn ở chợ sao?"
Còn đến chiêu này với anh, lúc anh năm tuổi hay dùng chiêu này được không.
Trì Hoan nhìn xuống anh ta từ trên cao, "Đáp ứng liền một chữ, không đáp ứng liền hai chữ, đại lão gia anh dây dưa lề mề cái gì? Ai rảnh ở đây cò kè mặc cả với anh."
Tiêu Ngự, "..."
Thấy anh vẫn là không nhả ra, Trì Hoan ngược lại nói với Mặc Thời Khiêm, "Anh đứng lên, chúng ta đi..."
"Được, " Một chữ mắt sạch sẽ lưu loát cắt đứt thúc giục của Trì Hoan, Tiêu Ngự liếc nhìn Mặc Thời Khiêm, "Anh tìm phụ nữ thật đúng là tốt."
Mặc Thời Khiêm nắm Trì Hoan ngồi xuống một lần nữa, thản nhiên nói, "Quá khen."