Editor: May
"Ba em thế nào?"
Trì Hoan nhắm mắt lại, há miệng, giọng nói khàn khàn, "Ông ấy ở bên trong... Bị người đánh."
Mặc Thời Khiêm ở đầu kia trầm thấp nói, "Anh bảo An Kha đưa em tới đây, em theo anh cùng nhau ăn cơm trưa xong lại trở về làm việc, chuyện này anh sẽ cho em một lời công đạo, hửm?"
Qua một hồi lâu cô mới nói, "Được."
......
Khi dừng xe cô mới phát hiện, đây không phải chỗ gần công ty Mặc Thời Khiêm, là nhà cốc đối diện 1999.
An Kha vẫn hộ tống cô đến cửa phòng bao, "Mặc Tiên sinh ở bên trong, cô ăn xong tôi tới đón cô."
"Ừ, được, cô cũng đi ăn cơm đi."
Cô vặn nắm cửa, đẩy cửa ra.
Phòng bao không lớn, nhưng cũng không nhỏ, một cái bàn hình tròn, đã muốn ngồi ba người.
Mặc Thời Khiêm, Phong Hành, còn có một người, là Tiêu Ngự.
Ánh mắt thâm trầm của Mặc Thời Khiêm thẳng tắp nhìn cô, thấp giọng nói, "Hoan Hoan, lại đây."
Trì Hoan có chút quen Mặc Thời Khiêm gọi cô là Hoan Hoan.
Nhưng là, Phong Hành nghe hai như thế, đuôi lông mày nhướng lên cao cao, mặt lộ vẻ không ổn, nhưng không hé răng.
Tiêu Ngự chịu không nổi, "Tôi nói cậu mẹ nó... Đóng cửa lại gọi tâm can đều sẽ không có người quản, có thể đừng ghê tởm người ở trường hợp công chúng không?"
Cũng không thể trách bọn họ, thật sự là nhận thức mấy năm nay chưa từng thấy Mặc Thời Khiêm vô cùng thân thiết gọi ai như vậy.
Nhất là anh tốc đến ác liệt lạnh lùng, càng chênh lệch ra cảm giác buồn nôn hề hề.