Editor: May
"Nếu không có việc gì, cởi để cho con xem một chút thì thế nào?"
Trì An ngồi ở chỗ kia, nhìn ra được ánh mắt cô thực kiên quyết.
Song phương giằng co gần một phút đồng hồ.
Cuối cùng Trì Hoan nói, "Ba không cho con xem, con cũng chỉ có thể cam chịu vì người cho rằng con không thể nhìn đến."
Tuy rằng quan hệ cứng ngắc lâu dài, nhưng Trì An rất hiểu biết tính cách đứa con gái này của ông, thở dài, vừa cởi nút vừa thản nhiên nói, "Trong ngục giam vốn loạn, phát sinh chút việc nhỏ rất bình thường, không có gì."
Áo tù nhân cởi ra, giống như Trì Hoan sở liệu, trải rộng không ít vết thương.
Cô hít sâu một hơi, mở tầm mắt, nhìn xuống mặt đất gần nửa phút, mới nhìn về phía Trì An một lần nữa, ông đã muốn mặc áo lại lần nữa.
"Vì sao không nói cho con biết?"
Nếu không phải cô ép hỏi lần nữa, ông hoàn toàn không có khả năng nói.
Ngữ điệu Trì An như là thực không thèm để ý, "Trong ngục giam thường phát sinh loại chuyện này, cũng không phải một mình ta, thời gian dài trôi qua tự nhiên liền tốt rồi, con không cần quá lo lắng."
Nếu không phải câu nói cuối cùng kia của Laurence, nếu không phải ngay từ đầu cảnh ngục ngăn cản cô thăm tù, cách nói này cô có thể tiếp nhận.
Trì Hoan cắn môi, cuối cùng vẫn là không có nói nhiều, chỉ nói, "Ngày mai con mang thuốc tới đây, chính ba nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì bảo cảnh ngục liên hệ với con."
Trì An gật gật đầu, lại giống như bình thường dặn một câu, "Con và Thời Khiêm ở cùng một chỗ thật tốt, thu tính tình của con lại."
Cô nhắm mắt, "Con đã biết."
Lúc rời đi, Trì Hoan nói rõ ràng từng chút với hai cảnh ngục một nam một nữ kia, "Tôi mặc kệ vết thương trên người ông ấy là bởi vì các người, hay là vì những phạm nhân khác, tôi chỉ biết là, pháp luật phán ông ấy ngồi tù mười năm, nhưng an toàn bản thân ông ấy cũng đồng dạng có pháp luật bảo hộ... Ông ấy xảy ra chuyện gì, đều là những nhân viên chính phủ như các người không làm tròn trách nhiệm gây ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua."