Editor: May
Trì Hoan vươn tay cầm cánh tay người đàn ông bên cạnh, tự mình đi về phía trước từng bước.
Chặn trước mặt Mặc Thời Khiêm.
Cô nhắm mắt, bắt đầu từ khi cô mười bốn tuổi đối mặt với một số trận biến cố làm cho cô gần như hỏng mất kia, nhất là hành tẩu giới giải trí nhiều năm, đối mặt người muôn hình muôn vẻ, cô gaabf bgw hình thành cơ chế bản năng phòng ngự tiếp cận nào đó.
Ngoại trừ ở trước mặt Mặc Thời Khiêm phóng túng chính mình nháo chút không được tự nhiên và tính tình của cô gái nhỏ, cô ở trước mặt người khác phần lớn thật ra đều rất ít sinh ra cảm xúc gợn sóng quá lớn.
Lúc này sắc mặt cô cũng rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí treo lên tươi cười thản nhiên, tuy rằng đầu ngón tay hơi không thể ngừng run run, nhưng ngoại trừ Mặc Thời Khiêm thực hiểu biết cô, người khác gần như nhìn không ra được.
"Laurence tiên sinh, vốn ngài là trưởng bối, lại là đại nhân vật danh chấn tứ phương, một ngôi sao hạng hai như tôi, nói như thế nào đều hẳn là phải tôn trọng một chút, nhưng luận chuyện, nếu chỗ nào của tôi làm cho ngài cảm thấy không thoải mái, vậy đó cũng không phải là ý của tôi."
Mặt lớn cỡ bàn tay của Trì Hoan vốn thuộc loại hình diện mạo ngọt ngào, nhưng khi trầm tĩnh, liền lộ ra kiêu ngạo nhiều nằm lắng đọng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Ba tôi là không được tốt lắm, đời này thương thiên hại lí, không biết thực xin lỗi với bao nhiêu người, nói ra, thật là làm sao cũng không có phong cảnh như chủ tịch Clod-Summer, nhưng muốn nói về làm cha, ít nhất từ nhỏ đến lớn, ông ấy cung cấp cho tôi đủ ăn mặc ở, thực hiện rất tốt nghĩa vụ cơ bản nhất của người cha, người khác có tư cách khinh thường ông ấy, nhưng ngài... không có."
Trong phòng khách ánh sáng sáng ngời, lại yên tĩnh vài giây.
Trợ lý đứng ở bên sô pha mang mắt lính, đuôi lông mày bất động thanh sắc nhướng cao.
Bắt đầu từ khi anh làm trợ lý... cho tới bây giờ chưa thấy qua có người dám giáp mặt nói chuyện với chủ tịch như vậy.