Editor: May
Cha mẹ Lương vốn là là thực vừa lòng với Mặc Thời Khiêm, nhưng vừa so với Đường Việt Trạch, gia thế kém nhiều lắm, nhưng là chỉ thiếu gia thế, hiện tại anh lại toát ra một người cha ruột ngưu bức hò hét, lại liên tưởng đến anh "tốt" ngày xưa, tự nhiên liền hối hận.
......
Trì Hoan và Mặc Thời Khiêm ở thành phố Lê tổng cộng đợi ba ngày, buổi tối ngày thứ ba bay trở về thành phố Lan.
Bởi vì Trì Hoan khát nước, mà trên xe vừa vặn không có nước, cho nên sau khi xuống xe, cô đi ở phía trước, dẫn đầu vào nhà, lúc còn ở huyền quan đổi giày liền hô với bên trong, "Mẹ Lý, rót cho cháu ly nước."
"A, Trì tiểu thư..."
Là giọng nói của mẹ Lý, nhưng điệu bất đồng với âm ôn nhu hòa ái bình thường, mang theo một chút co quắp và xấu hổ, Trì Hoan sửng sốt, cũng cảm giác được bầu không khí bất thường nào đó, ngẩng đầu lên.
Mẹ Lý đứng cách cô một mét, xấu hổ nhìn cô, lại ngược lại nhìn phương hướng sô pha, "Trì tiểu thư... Vị lão tiên sinh kia nửa tiếng trước đến, nói chờ các người trở về."
Mặc Thời Khiêm phía sau cũng đã muốn đi theo vào nhà, anh thân hình cao to, liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông yên tĩnh ngồi ở trong sô pha, một thân tây trang, khí thế trầm ổn, không nói một lời, hai tay chống quải trượng, không giận tự uy.
Mẹ Lý không yên ra tiếng, "Tiên sinh..."
Thần sắc tuấn mỹ của Mặc Thời Khiêm là gợn sóng không sợ hãi, "Đi pha nước trà."
Mẹ Lý sửng sốt, "Tôi đã bưng trà lên cho khách."
Người đàn ông ngồi xuống đổi giày, thản nhiên nói, "Không phải Hoan Hoan mới vừa bảo dì bưng trà cho cô ấy sao, cô ấy khát."
Trì Hoan, "..."