Editor: May
"Không có việc gì Thời Khiêm, có Hoan Hoan theo nói chuyện phiếm với ta rất tốt, con đi ra ngoài xem ti vi, hoặc là đi xem bài tập của Tây Tây thế nào đi."
Bên trong có khí ấm, người đàn ông vào cửa liền cởi áo khoác, bên trong chỉ có mặc một áo lên màu lục, nổi bật vẻ lãnh tình của anh lên, thêm vài phần nho nhã và ở nhà, anh không nhanh không chậm kéo ống tay áo, thản nhiên nói, "Mẹ, các người ở bên ngoài chờ là được."
Mộc phu nhân cuối cùng vẫn là bị Trì Hoan khuyên can mãi kéo đi ra ngoài.
......
Buổi tối.
Trì Hoan nhìn thấy người đàn ông theo giúp Tây Tây phụ đạo bài tập, đi từ trong phòng cô ấy, trừng mắt nhìn, liền đi về phía anh, ôm cánh tay anh, ngước mặt làm nũng nói, "Mẹ anh mỗi con phố ở đây đều treo sáng đèn lồng màu đỏ vào buổi tối, còn có chợ đêm, bán thịt nướng, anh theo em đi ra ngoài dạo một chút đi."
Người đàn ông cười trầm thấp, "Hiện tại là mùa đông, buổi tối bên ngoài sẽ lạnh, sáng ngày mai mang em đi, hửm?"
"Sẽ không quá lạnh nha, mùa đông nơi này còn chưa có lạnh bằng mùa đông của thành phố Lan đâu, em muốn đi ra ngoài xem, " Cô lắc cánh tay anh, tiếng nói mềm nhu nhu, mắt to ra vẻ đáng thương nhìn anh, "Đi thôi đi thôi."
Mặc Thời Khiêm, "..."
Cô gái vùi đầu ở trong ngực anh, đầu không ngừng cọ, "Em đều chưa có chơi đùa ở thành phố Cổ, thật vất vả đến một lần, đương nhiên phải nhìn thành phố cổ buổi tối là bộ dáng gì nữa, vì sao anh không chịu mang em đi, anh sợ lạnh phải không?"
Mặc Thời Khiêm, "..."
Kết quả cuối cùng đương nhiên vẫn là đi, anh làm sao có thể cứng rắn với Trì Hoan dây dưa nhõng nhẽo, "Mặc áo lông, mang khăn quàng cổ."
Cô ngẩng đầu, bỉu môi, "Áo lông thực phình."
"Buổi tối lạnh, nếu em cảm thấy phì, trong phòng ấm, em không mặc cũng không có vấn đề gì."