Editor: May
Trì Hoan có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp lại tươi cười ngọt ngào, "Cám ơn dì."
Mộc phu nhân cười, "Cảm ơn cái gì, có cần cái gì, hoặc là không thích ứng, liền trực tiếp nói với ta, nếu ngượng ngùng với ta, liền trực tiếp nói với Mặc Khiêm."
Món ăn thực phong phú.
Chay mặn phối hợp, có món ăn đặc sắc của thành phố Lê, nhưng Trì Hoan nhìn ra, phần lớn vẫn là chiều theo khẩu vị của cô và Mặc Thời Khiêm, có mấy món ăn đều là cô thích ăn.
Đi vào trong mới biết được, bên ngoài tuy rằng là kiến trúc cổ, nhưng trang hoàng bên trong và gia cụ đều thực hiện đại, hơn nữa khắp nơi đều thu thập tinh xảo thoả đáng, đặc biệt xuất sắc nói không nên lời, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy rất thưởng thức.
Mộc Chương cũng đỗ xe xong, mang hành lý vào đặt ở phòng khách, rửa tay trở lại sảnh ăn ăn cơm.
Bàn tròn nhỏ, vừa ngồi xuống ăn cơm.
Mộc phu nhân cầm đũa lên, nói với Mặc Thời Khiêm, "Thời Khiêm, canh kia là canh sữa bồ câu, mẹ bỏ thêm thuốc Đông y, đặc biệt tốt cho thân thể phụ nữ, con múc thêm cho Hoan Hoan."
Trên môi Mặc Thời Khiêm nâng lên vài phần tươi cười, thực ôn hòa, "Vâng."
Anh nói xong, liền vươn tay đi múc canh.
Trước kia Trì Hoan ít khi nhìn thấy anh tươi cười ôn hòa như thế, tuy rằng thực đạm, nhưng xem tới được độ ấm.
Trên môi đỏ hồng của cô kéo ra tươi cười, tuy rằng là khách khí, nhưng là cảm xúc chân thật, "Cám ơn dì."
Bên kia, Mặc Thời Khiêm múc canh xong, Mộc Chương cũng lập tức cầm chén múc một chén, đặt ở trong tay vợ mình, "Em cũng uống nhiều một chút."
Mộc phu nhân liếc mắt nhìn ông một cái, không nói cái gì, nhưng ý cười trong mắt, là cái loại ăn ý của vợ chồng già, bà bưng lên đến bên môi nhẹ nhàng thổi, vừa chậm rãi uống.