Editor: May
Trì Hoan ngẩn ra, "... Ừm."
Người đàn ông xoay người liền bao trùm lên thân thể của cô, cúi đầu hôn sâu xuống, đi theo chỉ có ba chữ giải thích đơn giản, "Vậy làm thôi."
Trì Hoan nhất thời liền tức giận, cô nói nhiều như vậy, phản ứng anh cho cô chính là làm?
"Em không muốn, em muốn đi ngủ."
Anh hôn dọc theo xương hàm dưới của cô, nói giọng khàn khàn, "Anh thấy em mất ngủ, ngủ không được."
Cô gạt mặt anh qua một bên né tránh nụ hôn của anh, "Không muốn, em mệt chết đi, em không muốn làm."
Trong chăn, cứng rắn nóng rực của người đàn ông thẳng tắp đè ép cô, hơi thở ấm áp cũng đều dâng lên toàn bộ ở trên da thịt của cô, tiếng nói khàn khàn ảm ách, "Nhưng nó cứng rắn, rất khó chịu."
Trì Hoan chỉ cảm thấy thính giác, khứu giác, thậm chí là vị giác của mình, tất cả đều bị người đàn ông bao vây lấy, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của anh, mê hoặc tất cả thần kinh của cô.
Cô cắn môi thật mạnh, "Không muốn... Mặc Thời Khiêm, tối hôm qua em cả đêm đều không ngủ, hôm nay lại mệt mỏi cả một buổi chiều, em muốn nghỉ ngơi."
Người đàn ông không lên tiếng, trực tiếp lấy hành động đáp lại cô --
Cường ngạnh mà mãnh liệt tách chân của cô ra, tiến nhập cô.
Đột ngột xâm nhập này làm cho thân thể cô căng thẳng, ngay cả con ngươi cũng đều phóng đại vài lần.
Cô buồn bực nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì anh.
"Mặc Thời Khiêm..."
Người đàn ông cúi đầu hôn lỗ tai của cô, cúi đầu cười, "Bình thường em mệt, anh liền thông cảm cho em, xem ra quá thông cảm cho em, em liền trực tiếp xem nhẹ dục vọng của anh với em, anh nhẫn khó chịu, em cũng không thấy quá vui vẻ, cần gì chứ, hửm?"