Editor: May
Trì Hoan mím môi, không có lên tiếng.
Sợ sao, thật ra cô không phải sợ, thật sự bày ra để cho anh chọn, anh sẽ không nói không cần cô.
"Em chỉ là cảm thấy, anh cùng với em, chỗ tốt gì cũng đều là em chiếm được, em vừa không thể giúp anh chuyện gì, cũng không thể cho anh cái gì..." Nói xong, cô liền nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu như còn để anh hy sinh cho em cái gì... Em thật sự là cảm thấy ý tứ không tốt lắm."
Giữa bọn họ, tựa hồ là cô thương anh.
Nhưng cô nói thương anh, lại không thể làm gì cho anh, thậm chí vẫn tiếp nhận anh bỏ ra.
Đây thật ra rất thất bại, thậm chí càng thất bại hơn lúc trước khi theo đuổi Mạc Tây Cố không ngừng bị anh ta cự tuyệt.
Tống Xu nói những lời đó với cô, làm cho cô đột nhiên ý thức được, cô cùng với anh, một khi một ngày kia anh gặp phải lựa chọn như Mạc Tây Cố lúc trước, cô không hề lo lắng, càng không không có nắm chắc như Tô Nhã Băng lúc trước.
Bởi vì ít nhất, năm đó Mạc Tây Cố yêu Tô Nhã Băng.
Mà cô, ngay cả tình yêu cũng không có.
Nếu thật sự có ngày đó, cô dựa vào cái gì mặt dày nương nhờ ở bên cạnh anh --
Anh chịu muốn cô, sẽ không vứt bỏ cô?
Vậy rất buồn cười, cũng không tránh khỏi có vẻ rất đáng thương.
Người đàn ông trong bóng đêm tinh chuẩn nắm bắt hàm dưới của cô, tiếng nói trong bóng đêm có vẻ phá lệ trầm thấp, cười nhẹ, "Trì Hoan, em càng thích một nngười đàn ông ở cùng em, là vì em có thể giúp anh ta, hoặc là em có thể cho anh ta cái gì sao? Em cảm thấy lý do như vậy càng làm cho em an tâm?"
"Em..."