Editor: May
Dứt lời, anh liền trực tiếp mở chân dài, đi nhanh rời đi.
Phong Hành, "..."
Anh cúi đầu, mặt tuấn mỹ đạm mạc nhìn cô gái vùi đầu trong ngực anh, môi mỏng kéo lên, lạnh lùng trào phúng, "Sở Tích, xuất ngoại một chuyến, có phải cô ngay cả tâm cảm thấy thẹn cơ bản nhất cũng không có đúng không? Phụ nữ theo đuổi tôi nhiều như vậy, gấp gấp đến mức như cô thật đúng là chỉ có một."
Cô cắn môi, các đốt ngón tay cầm lấy áo khoác của anh có chút trở nên trắng bệch.
Đầu cúi xuống, nhưng cũng không có buông tay.
Phong Hành không kiên nhẫn, "Buông tay."
Cô nhỏ giọng hỏi, "Trở về sao?" Cuối cùng, lại tăng thêm một câu, "Em còn chưa có ăn bữa sáng đâu, em cũng muốn trở về ngủ."
Người đàn ông như là lười quan tâm cô, xoay người liền mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.
Vạt áo trong tay Sở Tích động tác theo người đàn ông bị kéo đi, cô đứng ở bên cạnh xe, có chút chân tay luống cuống nhìn người đàn ông trên ghế lái, trên mặt trắng nõn tất cả đều là ủy khuất.
Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, "Sở đại tiểu thư, ở trong thế giới đàn ông càng chủ động càng giá rẻ, nếu cô đói bụng, không bằng tôi mời cô ăn bữa sáng?"
Phong Hành hạ cửa sổ xe thủy tinh xuống, một đôi mắt đào hoa lạnh lùng híp lại, "Lớn lên xấu như vậy, học ai đến gần phụ nữ? Cũng không sợ người ta mơ thấy ác mộng."
Tiêu Ngự, "..."
Thủ hạ Tiêu Ngự, "..."
Giảng đạo lý, cho dù trên mặt lão đại nhà hắn có chút vết sẹo, có chút tỳ vết nho nhỏ vậy, kia cũng vẫn là thực vẫy gọi phụ nữ thích được không?
Phong Hành nâng thủy tinh lên lại, liếc mắt người phụ nữ đúng ở ngoài xe, "Đứng ngốc làm gì, cô còn có lên xe hay không?"