Editor: May
Ván thứ nhất, Trì Hoan thua không hề trì hoãn.
Sau khi ván thứ hai bắt đầu, Sở Tích ở một bên thản nhiên nói, "Mỗi khi cô đánh một lá bài ra, nói cho tôi biết vì sao."
Trì Hoan nghiêng đầu, nhíu mày nói, "Vậy không phải bài của tôi đều sẽ bị bọn họ biết?"
Sở Tích nói, "Bọn họ không biết, chẳng lẽ cô có thể thắng?"
Trì Hoan cũng không còn lời gì chống đỡ, "... À, được rồi."
Sau ba ván, Sở Tích thay Trì Hoan lên.
Sở Tích tự mình lên trước hai đợt, Trì Hoan ngẫu nhiên vẫn muốn dậy cô ấy một ít quy tắc có vẻ đặc thù, thậm chí là kỹ xảo --
Dù sao lúc trước đều không thắng được, hai cô thua rất bình thản.
Tiêu Ngự híp mắt xem Sở Tích chơi mười lăm phút đồng hồ, liền cơ bản có thể xác định, người phụ nữ này là trụ cột thật sự.
Bởi vì không quen, cho nên mỗi lần Sở Tích ra bài đều rất chậm.
Mấy người khác đều là tay già đời, sao chịu được chậm chạp như vậy, không ngừng thúc giục, cuối cùng bị mài đến đều nổi tính tình lên, "Ta kháo, cô mẹ nó có thể nhanh lên hay không?"
Trì Hoan nâng mắt, không kiên nhẫn nói, "Đàn ông mà dây dưa lằng nhằng, các người có phiền hay không? Tôi chơi mạt chược với một đám phụ nữ cũng không nói nhiều bằng các người."
Dây dưa lằng nhằng?
Hắn mẹ kiếp ai dây dưa lằng nhằng?
Lại một lát sau.
Nhà dưới chờ Sở Tích ra bài đợi ước chừng ba phút thật sự không nhịn được, "Cầu cô nhanh lên được không?"
Trì Hoan không nói chuyện, bởi vì cô nhắm mắt lại đang ngủ gà ngủ gật...