Editor: May
Trì Hoan, "À..."
Làm... việc.
Cô ấy vẫn chìm ngập ở sau đám người, Trì Hoan không biết Mặc Thời Khiêm làm sao phát hiện ra cô ấy.
Biết Tiêu Ngự khẳng định sẽ hỏi, cho nên Trì Hoan hỏi ra trước, "Cô... cùng một chỗ với Phong Hành?"
Sở Tích nghĩ nghĩ, mày xinh đẹp nhíu lại, một lát sau mới trịnh trọng nói, "Trước kia cùng một chỗ, về sau cũng sẽ cùng một chỗ."
Đó chính là hiện tại cũng không có cùng một chỗ.
Trì Hoan, "..."
Tiêu Ngự, "... Đừng tưởng rằng bộ dạng xinh đẹp tôi liền tin tưởng cô là người phụ nữ của Phong Hành."
Sở Tích không hờn giận nhìn về phía hắn, "Tôi rất nhanh sẽ phải."
Tiêu Ngự, "..."
Trì Hoan nhìn người đàn ông miệng vừa tiện lại độc này, bị hắn chận một buổi tối, rốt cục thấy hắn cũng bị người chận, có loại vui sướng nói không nên lời.
Mặc Thời Khiêm híp mắt thản nhiên nói, "Bởi vì cô ấy, Phong Hành mới vẫn không có phụ nữ, phân lượng này có đủ hay không?"
Tiêu Ngự cúi đầu miễn cưỡng cười, "Tôi mới khích lệ tình anh em các người một chút, anh cứ như vậy ở sau lưng đâm anh ta một dao nhỏ?"
Trên môi Tiêu Ngự cầu ra nụ cười có chút suy sút không kềm chế được, ánh mắt không nhanh không chậm xẹt qua từ trên người bọn họ, vuốt cằm cúi đầu cười, "Anh luôn thong dong như vậy, nhìn thực rất chán ghét."
Mặc Thời Khiêm người này không làm chuyện không nắm chắc, điểm hiểu biết ấy hắn vẫn phải có, mặc dù hai người phụ nữ này nhìn qua phần thắng không lớn.