Editor: May
Đôi mắt Tiêu Ngự híp hẹp dài, nâng môi cười lạnh, "Không phải các người tốt đến chẳng phân biệt được anh tôi, anh ta có cái gì mà anh không thể quyết định?"
Mặc Thời Khiêm lúc có lúc không vuốt tóc cô gái, thần sắc đạm mạc, "Thủ hạ của tôi ném nhẫn của anh, ba trăm ngàn tôi có thể ứng ra thay cô ta, muốn nhiều hơn, không có, về phần đất..."
Anh kéo kéo môi mỏng, kéo ra độ cong lãnh liệt, "Tiêu Ngự, thật vất vả có cơ hội để tôi mặt đối mặt bàn với tôi, anh thật sự không chuẩn bị nói với tôi một chút chuyện mới xảy ra? Cô ta không phải phụ nữ của tôi, chức tổng giám đốc này, tôi cũng không phải không làm liền không thể."
Trì Hoan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ôm cô.
Cái gì gọi là -- chức tổng giám đốc này cũng không phải không làm liền không thể?
Tống Xu... có liên quan gì với chuyện này?
Tiêu Ngự nghiêm mặt nhìn nhau vài giây với Mặc Thời Khiêm, không khí đều giống nhau yên lặng.
Thẳng đến hắn lại a một tiếng thấp bật cười, đánh vỡ giằng co tĩnh mịch này, cả người lại khôi phục không đứng đắn lúc trước, nửa híp mắt, xuy xuy cười, "Vậy không có ý nghĩa, các người đoạt đất của tôi không cho tôi mở khách sạn, vậy tôi đành phải chơi với phụ nữ, bằng không..."
Người đàn ông nâng nâng cằm, chỉ về phía Trì Hoan, ý cười tà bĩ, "Gọi người phụ nữ của anh tiếp nhận vị hôn thê của anh tiếp tục theo chân bọn họ đánh cuộc, trước khi thuyền cập bờ thắng sáu trăm ngàn, chuyện này liền xóa bỏ, nếu thua... để cô ta theo tôi một buổi tối."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu thản nhiên nói, "Để cho một đám dân cờ bạc đánh cuộc với một người phụ nữ, loại chuyện không biết xấu hổ này đàn ông bình thường thật sự không làm được."
Tiêu Ngự câu môi cười, "Anh hỏi người ở đây một chút, ai cảm thấy tôi là đàn ông bình thường."
Mặc Thời Khiêm, "..."
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, "Trì Hoan, em biết đánh bài không?"