Editor: May
Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ngón tay ấn tiếp nghe, tiếng nói trầm thấp bình thản, "Chuyện gì."
"Mặc... Mặc tổng, " Trì Hoan bị người đàn ông ấn vào trong ngực, tuy rằng không thể rành mạch nghe được từng chữ, nhưng nội dung đại khái cô đều có thể nghe được.
Đầu kia điện thoại cũng không phải Tống Xu, mà là giọng nói của một người đàn ông còn trẻ tuổi, tốc độ nói chuyện rất nhanh, mang theo run run, "Ngài cứu cứu Tống quản lí đi... Cô ấy sắp xảy ra chuyện... Không đúng, có thể đã muốn xảy ra chuyện."
So sánh với đầu kia điện thoại nói năng lộn xộn, hơn nữa đứt quãng, như là tín hiệu không tốt lắm, mày Mặc Thời Khiêm cũng không nhíu lại, thanh tuyến vẫn đạm mạc bình tĩnh như cũ, "Cô ta làm sao vậy?"
"Chúng tôi ở trên du thuyền... Hạng mục hợp tác mới hôm nay đối phương mời Tống quản lí tới tham gia bữa tiệc du thuyền, chúng tôi liền tới đây, Tống quản lí giống như trong lúc vô ý nghe được bí mật gì đó... Người bị chế trụ, hiện tại cô ấy bị mang đi... Lúc trước cô ấy đi toilet nên túi xách ở trong tay tôi, tôi mới nghĩ gọi điện thoại cho ngài, tôi không biết tìm ai..."
Mày Mặc Thời Khiêm đã muốn nhíu lại, anh nâng một tay rãnh khác lên khép laptop lại, sau đó xốc chăn lên xuống giường, trong giọng nói vẫn chỉ có bình tĩnh, "Đối phương là ai."
"Tôi không biết, Mặc tổng... Tôi chỉ biết là trong đó có một người tên anh Ngự..."
Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, "Tiêu Ngự?"
"Đúng đúng đúng, chính là tên này."
"Đã biết."
Dứt lời, anh liền cắt đứt điện thoại.
Cúi đầu, nhìn cô gái cong chân ngồi ở trên giường ngước mặt nhìn chính mình, anh trầm giọng hơi khàn nói, "Trì Hoan, anh muốn ra ngoài xem, em ngủ trước đi."
"Tiêu Ngự... Nếu em nhớ không lầm, anh ta là người hắc đạo?"
"Ừ."