Editor: May
Thấy cô bĩu môi, chị Diêu giựt giây nói, "Chị nói với em, hai năm trước chị nghe người ta nói có một tổ quay phim kinh dị, không biết xúc phạm kiêng kị gì, còn là nháo quỷ, nữ nhân vật chính kia cuối cùng bị huyên hốt hoảng đến thần kinh hề hề..."
"Chị toàn làm em sợ."
"Nếu em không tin, gọi người đàn ông của em đi thăm dò, giới này của chúng ta vốn cũng rất chú ý những chuyện này, nhất là quay phim kinh dị dính đến người chết, kiêng kị rất nhiều... Lá gan của em lại nhỏ, đến lúc đó khẳng định buổi tối mỗi ngày mơ ác mộng."
Mặt Trì Hoan không chút thay đổi nhìn cô ấy, "..."
Chị Diêu sờ sờ cái mũi, buông tay, "Nếu em thật muốn quay, chị cũng ngăn không được, về nhà xem mấy bộ phim kinh dị luyện luyện lá gan, miễn cho đến lúc đó dọa người ở tổ phim, dù sao theo chị được biết này bộ phim này lấy cảnh ở vùng dã ngoại hoang vu, nói không chừng còn là mồ."
"..."
......
Buổi tối, Mặc Thời Khiêm đúng hẹn về nhà làm cơm chiều cho cô.
Lúc anh trở về, Trì Hoan đặt ipad ở trên bàn trà, ngồi ở trong sô pha, ôm gối ôm, người cuộn thành một đoàn, đôi mắt lấy ngón tay che, chỉ chừa chút khe hở nhìn màn hình.
Người đàn ông đi qua, để bàn tay ở trên đầu của cô.
"A..."
Vừa đụng tới, cô liền lập tức phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, cả người đều run lên.
Ngẩng đầu, thấy mặt tuấn mỹ quen thuộc của người đàn ông, thầm oán nói, "Sao anh đi đường không có âm thanh, dọa chết người."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình của cô, "Chỉ với lá gan rách này của em, xem phim kinh dị làm gì?"
"Em muốn nhận phim của Khương Tung... Chị Diêu bảo em trước tiên cảm thụ một chút."