Editor: May
Ngón tay Mặc Thời Khiêm vừa cài nút áo sơmi, vừa mở chân dài đi qua, cúi đầu nặng nề lên tiếng, "Đánh thức em?"
Trì Hoan ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông đã muốn rửa mặt xong, mặc áo sơmi màu đen, phía dưới là quần tây cùng màu, cao ngất, sạch sẽ, thanh tuyển, lạnh lùng, tuấn mỹ.
Áo mũ chỉnh tề, đã muốn tìm không thấy dấu vết làm dữ trên người cô tối hôm qua.
Cô trừng mắt nhìn, "Hôm nay em không nghỉ ngơi, muốn đi làm việc."
Ngày hôm qua chị Diêu đã gửi lịch trình hôm nay cho cô, tuy rằng không đến mức bận rộn hôn thiên ám địa, nhưng không có khả năng ngủ thẳng mặt trời lên cao.
Anh hơi hơi nhíu mày, "Bảo người đại diện của em hủy bỏ công việc buổi sáng hôm nay, em ngủ tiếp một lát."
Trì Hoan lại ngáp một cái, nâng cằm sai khiến, tiếng nói là mệt mỏi lười nhác, "Anh đi phòng giữ quần áo, giúp em lấy quần áo tới đây."
Mày nhăn lại của Mặc Thời Khiêm lại không có giãn ra, nhưng vẫn là xoay người đi lấy quần áo cho cô.
Chờ anh cầm quần áo trở về, cô gái nhắm mắt lại giống như không ngã ngồi bình thường ở trên giường, như là tùy thời sẽ ngã xuống.
Anh mới vừa đi đến bên giường, buông quần áo, nghe được động tĩnh cô gái liền nhích lại gần, đầu đụng vào hông của anh, ngước mặt nhìn anh, "Muốn ăn mỳ."
Người đàn ông sờ sờ đầu của cô, "Anh bảo phòng bếp nấu."
Cô phồng má, mềm nhũn nói, "Muốn ăn của anh nấu."
Tĩnh lặng, khóe môi anh hơi hơi câu, trong cười nhẹ có chút sủng nịch bất đắc dĩ, "Được."
Chờ anh ra cửa xuống lầu, buồn ngủ của Trì Hoan cũng không sai biệt lắm tan ra, nhanh như chớp rời giường rửa mặt.
......
"Cái gì? Em muốn đẩy rớt phim của Chương Duyên nhận của Khương Tung kia?"