Editor: May
Là một chiếc lắc tay màu vàng nhạt, thiết kế có chút phiền phức, xem ra là nặng công, tinh xảo mà xa hoa, rất đẹp.
Trì Hoan không tự giác kéo khóe môi, đưa tay trái và lắc tay cho anh, tay kia thì chống cằm, đôi mắt nháy không nháy nhìn người đàn ông trước mắt, "Sao lại đột nhiên mua quà cho em?"
Ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng của người đàn ông không nhanh không chậm đeo lắc tay tinh tế lên tay trắng nõn của cô, mắt nước thản nhiên cười, "Em thích là được."
Trì Hoan nghiêng đầu, "Anh còn... Đặt bao hết?"
Anh nhìn mặt của cô, "Ừ, nghe nói phụ nữ thích."
Nghe nói?
Trì Hoan mở to mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, "Anh muốn làm em vui vẻ sao?"
Mặc Thời Khiêm chống lại mắt cười khẽ của cô, cũng không phủ nhận, anh thản nhiên cười, thấp giọng nói, "Máy ngày gần đây em đều không quá cao hứng."
Mấy ngày gần đây cô không quá cao hứng...
Được rồi, cô thừa nhận, gần đây cô thật là có chút hờ hững với anh, lại cộng thêm vốn bận rộn, cho nên có vẻ lạnh nhạt hơn vài phần.
Cô mím môi, khẩu thị tâm phi nói, "Em chỉ là bận rộn mà thôi."
Người đàn ông cúi đầu tiếng nói không nhanh không chậm nói, "Cho nên tôi thay em an bài công việc lần nữa, em sẽ không bề bộn nhiều việc."
Trì Hoan bĩu môi, "Nào có như anh vậy."
Anh thấp mắt nhìn chăm chú vào cô, "Em không cần sắp xếp cho chính mình nhiều công việc như vậy, tôi cũng không thích em bận rộn như vậy."
"Chị Diêu nói anh trù tính thu mua công ty của em?"
"Ừ, đang tiến hành."