Editor: May
Ánh mắt Mặc Thời Khiêm híp càng sâu, hai tròng mắt khóa mặt cười lặng im nhạt nhẽo của cô, qua nửa ngày vẫn không lên tiếng.
Trì Hoan đại khái là thấy anh không nói chuyện, tay chống đẩy trên ngực anh, không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng vẫn là đẩy anh từ trên người mình ra.
Đi chân trần dẫm trên thảm phòng ngủ, cúi đầu sửa sang lại áo tắm của mình, buộc tốt đai lưng bị người đàn ông kéo lại lần nữa, sau đó đi qua cúi người nhặt ipad rơi trên mặt đất lên.
Tùy ý kiểm tra một chút, sau đó mang dép lê trong phòng, ôm ipad liền ra cửa.
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng dáng tinh tế kiều nhỏ của cô, còn chưa có phản ứng lại, đã đứng dậy, vài bước đuổi theo cô, ôm lấy cô từ phía sau.
Lưng Trì Hoan dán trong ngực người đàn ông, dày rộng ấm áp, vòng eo bị cánh tay bóng dáng nắm trọn.
Ảo giác ấm áp này, làm cho chóp mũi cô chút xót.
Tay ôm ipad của cô nắm thật chặt, hạ đôi mắt, "Còn có việc sao?"
Người đàn ông ôm cô, cằm dừng ở trên vai của cô, tiếng nói căng thẳng khàn khàn thấp giọng nói, "Em mất hứng?"
Cô mất hứng rõ ràng như thế.
Trì Hoan thản nhiên đáp, "Không có."
Người đàn ông hiển nhiên không để trả lời của cô ở trong lòng, tiếng nói ảm ách lợi hại, "Tôi đẩy xuống đại diện phát ngôn cho Mạc Tây Cố của em, em mất hứng?"
"Không có, không phải là một đại diện phát ngôn thôi sao, anh cho tôi vô số đại diện phát ngôn, tôi không thiếu cái này."
Đại diện phát ngôn đẩy cho Mạc Tây Cố với cô mà nói thật đúng là không tính là chuyện lớn gì, hơn nữa cũng không phải không hợp tác phát ngôn cho anh liền không thể, huống chi cô vốn còn có khúc mắc, chẳng qua cũng là xem ở trên mặt thể diện mà thôi.
Mặc Thời Khiêm gõ trên thân thể cô, ngón tay đẩy mái tóc cô ra, hạ thấp mắt nhìn cô, "Vẻ mặt của em đều là mất hứng."